Chương 42:...
Iberian, ngoại thành Harvint
Chẳng biết là bao lâu, nhưng chiếc máy bay cuối cùng đã đưa chúng tôi ra khỏi vùng đất của những tòa nhà cao tầng để hướng về khu đầm lầy với tầng tầng lớp lớp những cây lau sậy, cỏ nước mọc chen chúa nằm ở ngoại ô Harvint, ngăn cản, biệt lập với phần còn lại bằng một con sông dài chảy qua, nở rộng ở vùng hạ lưu này.
Ngài Lionhart đã để tôi ở lại với Jane trong cabin nhỏ cuối cái pháo đài bay này vì biết cả hai còn có nhiều chuyện cần phải nói với nhau trước khi tôi sẵn sàng tham gia vào thế giới mới ông đang tạo dựng.
- Tại sao em lại gia nhập hiệp hội bóng đêm? – Tôi bắt đầu trước – Trong lúc anh đi đã xảy ra chuyện gì?
Jane không vội đáp. Em nắm lấy bàn tay tôi đã lạnh băng và phủ đẩy những tua rua xanh thẫm, bọc kín một ngón tay cụt.
- Khi anh rời khỏi khu trại không lâu, một toán người của phòng thí nghiệm Harvint đã đến… – Jane trả lời – bằng cách nào đó họ đã tìm ra căn nhà của chúng ta. Họ tới vì muốn tìm anh và Ogris. Nhưng khi không có được anh, họ chuyển sang bắt em để làm con tin. Em đã cố chạy nhưng không thể thoát được bởi trong bọn chúng có một tên bán thây ma hết sức đáng sợ, hắn rất nhanh và vô cùng khỏe. Ngay cả nắp hầm thép cũng không ngăn nổi hắn.
Tôi giật mình, sực nhớ tới lần đầu tiên quay lại ngôi nhà của Richard. Khi ấy cái nắp hầm cũng đã bị phá hỏng bởi một sinh vật chưa thể xác định. Lẽ nào đó chính là tên bán thây ma ấy? Nếu vậy là tôi đã từng b·ị b·ắt hụt cách đây vài tháng hay sao?
- Vậy làm sao em có thể thoát? – Tôi tò mò, hỏi tiếp.
- Người của ngài Lionhart đã tổ chức cứu em trên đường áp tải – Jane đáp – Họ đã theo dõi chúng ta suốt nhiều tháng qua, Kael à!
- Làm thế nào họ có thể... – Tôi ngạc nhiên – nếu có người lẩn quẩn xung quanh thì dù anh có không biết nhưng ít nhất Ogris cũng sẽ phát hiện ra.
- Hiệp hội bóng đêm sở hữu hệ thống vệ tinh riêng, anh Kael à! – Jane giải thích – Họ lớn mạnh hơn rất nhiều cả anh và em có thể tưởng tượng. Họ đã theo dõi anh từ rất lâu rồi. Vì lý do ấy mà em cũng mới được cứu. Em đã được gặp ngài Lionhart và nghe về kế hoạch của hiệp hội. Ông muốn em giữ bí mật khi anh quay về vì đó chưa phải lúc để cho anh biết mọi chuyện.
Tôi chợt bừng lên một cảm xúc kì lạ, nó vừa là chút tự cao đang bị x·âm p·hạm khi ai đó cố gắng kiểm soát đời tư của mình, vừa là sự choáng ngợp trước khả năng và tiềm lực của một tổ chức tôi mới chỉ biết hết sức mơ hồ... Muốn hỏi Jane thật nhiều thêm nữa, muốn em giải thích cho tận cùng hết mọi nguyên nhân. Nhưng đôi mắt trong trẻo ấy đã thay câu trả lời cho mọi vấn đề em có thể giải đáp. Tôi lặng lẽ nắm lấy tay em, mỉm cười, chờ đợi...
Hơn mười phút sau, chiếc trực thăng bắt đầu giảm tốc. Tôi tiến về ô cửa kính tròn trong suốt, nhìn ra khoảng không bên ngoài và giật mình khi thấy giữa bãi cỏ lau, một miệng hố khổng lồ đột ngột nhô cao rồi ùn ùn đẩy bùn đất tràn hết ra ngoài. Chiếc trực thăng bay tới, lơ lửng giữa miệng hố. Sau những tiếng còi kéo dài chói tai, hai cánh cửa hình bán nguyệt từ từ mở ra, để lộ một khoảng trống đen ngòm bên trong cái hố sâu hoắm. Hạ dần độ cao, chiếc trực thăng chẳng mấy chốc đã lọt lỏm trong bóng tối đen kịt khi những cánh cửa đã khóa trở lại.
Thêm năm phút nữa, tiếng động cơ ngưng hẳn. Những ánh đèn cứu hộ đỏ dưới thân máy bay được bật lên, lượn mình thành những mũi tên chỉ hướng, dẫn thẳng xuống lối ra “pháo đài”. Jane vỗ nhẹ lên vai, giục tôi bước xuống. Tôi ngập ngừng, nhưng những tiếng bước chân phía sau như những lời thúc giục mạnh mẽ, ép tôi mạnh bạo tiến theo hướng được chỉ.
Đột ngột, những chiếc đèn pha công suất lớn gắn trên các giá đỡ bắn thẳng vào hẻm đá bừng sáng, rọi lên chúng tôi lớp ánh sáng mạnh mẽ, làm chói lòa những con mắt chỉ vừa mới dần làm quen với bóng tối trước đó. Tôi lấy tay che mắt, nheo mày rồi nhìn chằm chằm vào những người đang tiến tới, dàn hàng sang hai bên, chào đón sự trở về của người lãnh đạo.
Tiếng bánh xe kẽo kẹt lăn trên tấm đỡ kim loại khi ngài Lionhart cuối cùng cũng đã trở xuống. Ông mỉm cười, phẩy tay ra hiệu cho những người đang chờ mình quay lại công việc của họ. Rồi nhìn tôi, ngài Lionhart chợt nói:
- Ánh sáng này sẽ chấm dứt sau vài phút, bất cứ bán thây ma nào đã chuyển hóa thành dạng khát máu sẽ không thể chịu nổi cường độ sáng này. Đây chỉ là sự kiểm tra nhằm đảm bảo an toàn cho mọi người nơi này.
- Tôi nghĩ ngài hẳn phải tin tưởng tất cả những người ngài đã đưa theo trên chiếc “pháo đài bay” đó chứ? – Tôi nói với đôi chút hàm ý mỉa mai.
- Tất nhiên tôi tin người của mình... – Ngài Lionhart bình thản đáp – Nhưng tôi không tin anh cho lắm. Dường như là anh đã có những thay đổi nhất định trong sự đột biến của mình. Tôi cần chắc chắn là tôi không đưa về đây một con quái vật chỉ muốn g·iết người. Tôi nói thẳng như vậy không khiến anh phiền lòng chứ?
Ánh sáng từ những chiếc đèn pha bắt đầu dịu dần, tôi cũng bớt đi nhiều cái cảm giác bực bội khi bất ngờ bị “thử nghiệm” nên ôn tồn trả lời:
- Thực ra là có đấy! Nhưng phiền trước và vui lòng sau sẽ tốt hơn là phải chơi trò đấu trí mà mấy người luôn khoái tham gia.
Xoay những vòng điều khiển, ngài Lionhart đẩy chiếc xe lăn của mình chạy tới bên tôi:
- Đến lúc những câu hỏi của anh sẽ được giải đáp rồi. Theo tôi! – Ông nói.
Tôi đưa mắt tìm Jane. Rồi gật đầu, em nắm tay tôi, bước theo sau chiếc xe của ngài Lionhart...
***
Nơi chúng tôi được ông dẫn đến là một căn phòng điều khiển lớn, nằm lọt giữa trung tâm khu nghiên cứu dưới lòng đất này. Nói cho đúng hơn, nó bị c·ách l·y hoàn toàn với các khu xung quanh bằng vành đai hố sâu thăm thẳm. Mọi kết nối chỉ được duy trì bởi bốn cây cầu được thu ra, đưa về từ phía phòng điều khiển. Bên trong đó, những máy móc hiện đại với những bảng mạch điều khiển, những màn hình lớn nằm san sát bên nhau, vận hành dưới bàn tay của hơn hai mươi người trong bộ đồ trắng. Nổi bật ở trung tâm, một dãy những máy tính được kết nối, quây tròn tạo thành một cột hình ảnh, hiển thị rất nhiều những góc quay từ các máy theo dõi đặt khắp Harvint mà trước đây tôi cứ ngỡ chúng đã không còn hoạt động.
- Chúng tôi gọi nó là “mắt đại bàng” – Ngài Lionhart giải thích – Nơi này vốn được thiết kế cho một đơn vị đặc biệt của chính phủ. Ờm, nhưng cách đây ba năm thì tôi e là chúng ta đã không còn chính phủ nào tồn tại. Vậy nên bỏ nó đi kể cũng phí phải không. Là trưởng nhóm nghiên cứu virus nhưng đồng thời cũng là một chính trị gia, tôi tình cờ biết tới nơi này trong chuyến viếng thăm cuối cùng của ngài tổng thống. Ông ấy đã cố tới đây ngay cả khi... ừm... đã là một thây ma.
- Nhưng bằng cách nào ngài có thể... tụ tập nhiều... bán thây ma tới vậy? – Tôi ngạc nhiên.
- Tôi có thể ngồi đây cả ngày để trả lời – Ngài Lionhart mỉm cười, đẩy xe tới gần một bàn điều khiển trống nằm gần “mắt đại bàng” – Nhưng tôi chắc là anh sẽ không hiểu và cũng chẳng muốn nghe những điều đó. Vậy tại sao chúng ta không bắt đầu bằng việc nói về kế hoạch ngăn chặn Ikarim?
- Tôi cần biết về tất cả những việc ông đã làm với tôi trước đã! Tại sao ông lại theo dõi tôi?
- Tôi nghĩ là tay Carrick Robson đã giải thích cho anh rồi? – Ngài Lionhart tỏ vẻ ngạc nhiên – Thôi được, dù sao chúng ta cũng nên rõ ràng một lần cho xong.
Rồi quay lại chiếc bàn điều khiển, ngài Lionhart gõ một dòng dãy lệnh gồm toàn những ký tự khó hiểu hiển thị lên trên màn hình. Ấn phím thực thi, ngài Lionhart cho phát đi một đoạn băng cũ với ngày tháng được đề từ tận năm trước. Tôi tập trung theo dõi và chợt giật mình khi nhận ra bản thân với trạng thái kích động tột độ, đang hung hăng t·ấn c·ông một đám bác sĩ trong đoạn phim đó.
- Đó là ngày đầu tiên chúng tôi tìm thấy anh gần bến cảng Harvint! – Ngài Lionhart nói – Anh bị quái vật cắn nhưng chưa chuyển hóa hoàn toàn. Điều đó làm hội đồng thí nghiệm Ikarim vô cùng thích thú. Chúng tôi đã nghiên cứu và thử tìm cách cứu anh, nhưng hầu như mọi phương pháp đều vô dụng, kể cả Ikarylla. Có điều hội đồng chưa hề biết tới, đó là khi tôi nghiên cứu sâu hơn về hệ kháng thể của anh, tôi phát hiện ra trong đó có những chất miễn nhiễm tự nhiên với một phần virus. Tập trung biến đổi Ikarylla để phối hợp với những kháng thể đó, tôi vô tình đã khiến anh trở thành một bán thây ma có khả năng chi phối lý trí mạnh mẽ như hiện nay, đồng thời làm thay đổi được hệ gen cơ bản của anh. Nó làm anh có thể thích nghi và tiếp nhận hệ gen của thây ma. Chúng tôi, tất cả những bán thây ma ở đây đều có trong mình một dạng kháng thể như vậy, chúng tôi gần như bất tử trước thời gian, nhưng không một ai có khả năng tiếp nhận thêm sức mạnh mới từ các virus thây ma khác.
- Không phải ông cũng muốn sử dụng tôi để tạo ra nguồn kháng thể mới cho bán thây ma đấy chứ? – Tôi thăm dò.
- Không! – Ngài Lionhart trả lời dứt khoát – Họ đã đang là những người bất tử! Nếu có thêm thứ sức mạnh anh mang trong mình, họ sẽ dần quên mất bản thân từng là con người. Điều đó sẽ khiến họ có những ham muốn chẳng hề thua kém Ikarim. Vậy thì lý do cho cuộc chiến này của chúng tôi coi như vô nghĩa.
- Vậy thứ ông muốn thực sự ở tôi là gì? – Tôi hỏi.
- Một vài lọ Ikarylla kia – Ngài Lionhart chỉ vào hộp cứu thương Vanstine vẫn ôm khư khư trong lòng – Và một người có khả năng tiêu diệt những con quái vật do Ikarim tạo ra.
Tôi bật cười, ngao ngán đáp:
- Tôi không nghĩ nhất định phải có thêm một bán thây ma như tôi thì ngài mới có thể g·iết bọn quái vật ấy. Và tôi cũng không hoàn toàn có thể thích nghi mọi virus. Gần đây tôi đã bị t·ấn c·ông bởi virus của một loài thây ma trong suốt. Tôi có thể cảm thấy mình đang dần mất kiểm soát rất nhanh, nó...
- Đây! – Ngài Lionhart chặn ngang câu nói của tôi. Ông cho hiển thị một bản lớn lên trên màn hình – Đó là thành phố Ethar! – Ông giải thích – ... nơi cất giữ Lilyrisrim, theo điệp viên của tổ chức báo về, đó là một loại hoạt chất có thể chữa khỏi cho anh hoàn toàn. Tôi muốn nói tới việc giúp anh trở lại thành người!
- Trở lại... trở lại thành người? – Tôi sững sờ, lắp bắp – Ý ông... ý ông là tôi có thể thoát khỏi tình trạng hiện nay?
- Phải! – Ngài Lionhart gật đầu – Nhưng không phải đơn giản là cứ thế mà sử dụng hoạt chất ấy. Anh sẽ cần tới các bác sĩ của tôi để phối hợp với Ikarylla loại bỏ hoàn toàn virus thây ma trong anh. Trước đó thì hãy dùng cái này... – Ngài Lionhart vẩy tay ra hiệu cho một y tá nãy giờ đã đứng chờ sẵn bên ngoài cửa bước vào, bưng lên trước mặt tôi một túi nhỏ đựng hơn mười ống tiêm màu đỏ tía pha chút tạp chất nâu sẫm bên trong.
- Đây là?
- Mỗi lần virus phát tác, hãy sử dụng nó để kiểm soát lại bản thân – Ngài Lionhart nói – Nó là Phenorylla, phương thuốc tôi điều chế để ngăn chặn virus cho những bán thây ma chưa phát triển hết. Thiếu chúng, họ sớm muộn cũng sẽ trở thành những con quái vật khát máu. Tôi là người đã trực tiếp cứu anh, tôi hiểu vấn đề của anh hiện tại. Kháng thể của anh không đủ mạnh để chống lại tất cả các dạng virus. Khi gặp một loại virus mới, nó lập tức sẽ dẫn tới hiện tượng anh đang trải qua hiện nay. Cách duy nhất để chấm dứt vấn đề của anh là thuốc giải được điều chế từ Lilyrisrim và Ikarylla. Tôi có những điệp viên của mình ở Ethar, họ vẫn đang cố gắng lấy về một mẫu Lilyrisrim ấy, nhưng tôi e là mọi việc đang khó khăn hơn dự kiến.
- Tại sao?
- Lilyrisrim hiện trong tay người đứng đầu khu tự trị Ethar, ngài Hiroth. Ông ta cũng là một bán thây ma! Và thậm chí còn là người có vị trí cốt cán trong tổ chức Ikarim – Ngài Lionhart nhún vai – Tôi có một linh cảm lớn rằng nhất định sẽ có chuyện xảy ra khi ở đó, ông ta vừa bắt được... người nhân bản của anh.
- Người... người nhân bản của tôi? – Tôi thốt lên kinh ngạc – Ông đang nói về điều gì vậy?
Ngài Lionhart thở dài, dựa mình vào chiếc xe lăn, đáp:
- Đó cũng là lúc tôi phát hiện ra bộ mặt thật của Ikarim. Họ coi thành công của tôi trên anh là quá quý giá, họ không muốn những thành quả của mình bị mất đi vì bất cứ lý do gì. Vì vậy... Ikarim đã chỉ thị nhân bản anh. Chúng tôi đã làm điều đó mà không ngờ rằng mình đã tạo ra một con quái vật... Ikarylla có nguồn gốc từ một loài chim sống trên những dải đảo hoang ngoài biển Demagasca. Khi được tiêm vào anh, nó vô tình đã tạo ra sự kết hợp dẫn tới thay đổi gen. Nhưng những gen đó là gen ẩn, khi nhân bản, Ikarim đã có những tác động đáng kể để thay tăng cường Ikarylla cho phiên bản đó. Kết quả, họ tạo ra một bán thây ma có đôi cánh đen sắc lạnh. Hắn tưới máu phòng thí nghiệm Harvint và thoát khỏi đó không lâu sau khi anh đột nhiên biến mất mà mãi sau này tôi mới tìm ra là do... – Ngài Lionhart hướng mắt về phía Vanstine – …ông ta mua anh. Cách đây ba tháng, vệ tinh của chúng tôi đã định vị ra nơi ở của anh. Nhưng thành thật mà nói thì tôi đã nghĩ anh đã có được cuộc sống ổn định trở lại nên không cho người tiếp cận. Nhưng gần đây, các điệp viên của tôi trong Ikarim đã thu thập được rất nhiều thông tin về việc sử dụng anh để nghiên cứu, tôi không còn lựa chọn nào khác là phải kéo anh vào cuộc chiến này.
Tôi chững lại trong suy nghĩ của chính mình. Sự khảng khái và thành thật của ngài Lionhart hoàn toàn trùng khớp với logic suy diễn của tôi. Jane cũng không phải là ai đó tôi không thể tin tưởng. Và để đáp lại những thành ý người đàn ông ngồi trên xe lăn kia đã dành cho, tôi hiểu mình cần phải làm điều gì:
- Tôi sẽ tới Ethar để lấy Lilyrisrim về cho hiệp hội!
Ngài Lionhart gật đầu. Đôi mắt ông sáng lên trên khuôn mặt tỏ vẻ mãn nguyện.
- Cuối cùng mảnh ghép quan trọng đã được đặt vào bức tranh! – Ông nói – Tới Ethar, anh sẽ không chỉ đơn thuần là tìm được thuốc giải của mình. Theo những gì người của tôi báo lại, có thể nhiều bí ẩn trong quá khứ của anh cũng sẽ được giải đáp với sự giúp đỡ của một người khá đặc biệt ở đó.
- Đó là ai? – Tôi ngạc nhiên.
Ngài Lionhart chợt liếc mắt khẽ nhìn sang Jane rồi thở dài, nói với tôi:
- Đó là chuyện cá nhân của anh, tôi không nên xen vào. Hãy tới đó và anh sẽ sớm biết được người mình cần tìm là ai.
- Tôi còn một chuyện cần giải quyết trước khi rời khỏi đây... – Tôi sực nhớ tới đám người của Shank và Frank.
- Nhóm định cư của anh đã được người của tôi cử tới hỗ trợ! - Như có thể đoán được mọi suy nghĩ của tôi, ngài Lionhart nói luôn – Anh có thể quay lại tìm họ để kiểm tra, nhưng thật tình là tôi không nghĩ anh nên làm thế. Thời gian của anh không còn nhiều đâu. Theo những gì tôi thấy... – Ông chỉ lên những màn hình theo dõi – kháng thể trong anh sắp không chịu nổi sự t·ấn c·ông của virus nữa rồi. Thuốc Phenorylla chỉ có tác dụng kiềm chế, kéo dài tác dụng của kháng thể trong mười hai tiếng mỗi lần. Càng về sau, số lần virus phát tác của anh sẽ càng tăng và thời gian giữa các lần đó sẽ lại càng gần. Khi tới một giới hạn nhất định... – Ngài Lionhart ngập ngừng – tôi e là Phenorylla cũng sẽ không còn tác dụng. Trong túi thuốc tôi đưa anh chứa mười một ống tiêm. Sử dụng chúng khi anh bắt đầu có dấu hiệu biến đổi. Cố gắng trở về sớm với Lilyrisrim, tôi sẽ chữa lành cho anh ngay khi có thể.
Tôi khẽ siết lại cái túi thuốc trên tay mình, thứ tôi đang phải đặt cả tính mạng vào nó. Ethar một lần nữa đang trở lên quá hấp dẫn trong mắt tôi. Đánh cược vào sự tin tưởng của bản thân một cách kỳ lạ tới người đàn ông tàn tật, tôi gật đầu, đáp:
- Tôi sẽ tuân theo sự chỉ thị của ông.
- Tốt, hãy nghỉ lại đây hôm nay – Ngài Lionhart nói – Sáng sớm mai sẽ có người đưa anh tới bến cảng…