Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 5 : Thành phố Ethar




Chương 5 : Thành phố Ethar

Khi dòng nước mắt đã cạn khô như bầu trời cao xanh thẳm, tôi không còn ngần ngại mà chờ đợi bất cứ điều gì có thể xảy đến cho tâm hồn chỉ còn cằn cỗi những nhánh xương rồng chĩa nhọn tầng gai cứng rắn phòng thủ. Ngày rồi sẽ qua...

...Hai ngày sau, dải đất mờ mờ kia giờ đã hiện ra rõ nét là một bến cảng nhân tạo trải dài, nhô ra khỏi đất liền tới vài trăm mét tạo thành một khối bê tông khổng lồ vững chãi, che chắn cho Ethar khỏi sóng biển dâng cao mỗi khi triều cường. Phía sau chúng, rặng Palusian hùng vĩ với những rừng tuyết tùng dày đặc sừng sững nổi lên, chống trụ cả một tầng mây quanh nó.

Phải khá khó khăn tôi mới tìm được một bến đỗ và neo thuyền lại. Và sau một lúc lúi húi với mấy cái dây neo, tôi cuối cùng cũng đã đặt được chân lên đất liền. Siết chặt cái ba lô lại, tôi cẩn thận rút khẩu súng săn của mình mà ngó nghía mọi động tĩnh xung quanh...

Một chút thất vọng đã nhói lên trong tôi khi bến cảng hoàn toàn vắng tanh, không một bóng người cũng chẳng thấy cánh chim hải âu nào bay lượn. Nhưng có gì đó khiến tôi hoàn toàn tin tưởng rằng mình có thể tìm ra khu định cư của người sống, và đó là lí do để tôi tiếp tục con đường biết chắc sẽ không thiếu vất vả, gian truân này...

Phủ lên đầu chiếc mũ trùm, tôi bước đi trong làn tuyết trắng lạnh tê tái, mắt không ngừng tìm kiếm một sự chuyển động.

Sau những ngày dài lênh đênh trên biển, giờ đây, nhìn thấy một thây ma có lẽ cũng đem tới cho tôi sự hứng khởi không kém việc thấy một người sống. Và chợt bật cười khi ý nghĩ ấy nhá lên, ý nghĩ rằng tôi sẽ chạy tới, ôm trầm lấy một thây ma nào đó mà ăn mừng... Ừ, có thể lắm chứ, sau khi tôi bị nó cắn một hoặc hai cái...

Gió rít từng đợt cắt ngang hốc nhà gỗ tạo ra những âm thanh thật rùng mình, đáng sợ. Nhưng tôi hầu như đã chìm vào trong sự ngây ngất bởi vẻ đẹp cổ kính pha chút hoang sơ như trong một câu truyện cổ tích của nơi này, khác hẳn Iberian luôn san sát những ngôi nhà chọc trời vắng lặng, tăm tối... mà tạm quên đi những u ám bủa vây...



Rảo bước chân theo con đường kè đá chạy dọc vào trong thành phố, tôi ngó nghiêng vào trong các cửa sổ. Nhưng ở đó ngoại trừ những lớp tuyết dày che kín, thì những lỗ trống may mắn còn sót lại cũng bị lũ nhện đua nhau chiếm hữu.

- Lũ nhện cũng đầy ra đó sao tụi thây ma không ăn quách chúng đi chứ! – Tôi lẩm bẩm…

“Thrộp” – Ngay lúc bước chân của tôi hẫng lại trên lớp tuyết mỏng khi chiếc áo vô ý bị mắc vào cái biển quảng cáo đã đổ gập, một tiếng động vô tình bật lên, nhưng nó không phải từ tôi mà từ một ai đó hay một thứ gì đó ở phía sau.

Giật mình, tôi quay vội người lại và giơ súng lên theo bản năng... Nhưng ai đó hoặc thứ gì đó đã biến mất. Chỉ có điều, kẻ đó đã không thể giấu được sự hiện diện của mình mà dấu hiệu lớn nhất là vết chân để lại còn lún sâu xuống nền tuyết trắng…

Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Vậy là thành phố Ethar này thực sự không chỉ có mình tôi trơ trọi... Mặt tốt của chuyện này là cuối cùng tôi cũng tìm ra được ai đó. Mặt xấu là nếu “ai đó” là người, hẳn họ sẽ không tìm cách lẩn trốn tôi... Xét cho cùng, tôi vẫn chưa sẵn sàng để tiếp nhận sự đón tiếp từ một thây ma nào đó sau từng ấy ngày chỉ biết gió và sóng…

Cẩn trọng, tôi lò dò những bước ngắn, sát bên vệ tường mà chĩa cây súng về cái ngách nhỏ ngay bên cạnh bước chân, nơi tôi đoán kẻ đó đang ẩn nấp. Tôi lên đạn và đặt tay vào cò súng. Chỉ một chuyển động bất kì, tôi sẽ bắn dù đó là người hay thây ma...

Thật khó chịu khi ở cái xứ lạnh giá này, hơi thở của tôi cứ bốc lên như những luồng khói mờ làm xao lãng tầm nhìn và càng khiến tôi trở nên căng thẳng. Chúng vồ vập, tràn lên trước đôi mắt vốn đã cay xè bởi cái lạnh đột ngột...

Và rồi, tôi cũng quyết định phải liều thử một lần, lao thẳng tới như cách Kael vẫn làm và phủ đầu kẻ lạ mặt với nòng súng hướng thẳng...

Nhưng tôi không thể sẵn sàng bóp cò như Kael, tôi không đủ can đảm để bắn khi vẫn còn giữ hy vọng rằng kẻ đó có thể là một người còn sống...





Sự ngập ngừng của bước chân đã khiến tôi phải trả giá. Dẫm hẫng vào một viền đá xanh trơn trượt, tôi chới với, ngã nhoài xuống, đánh tuột cây súng khỏi tầm tay... Và hoảng hồn, tôi bắt gặp ánh mắt xanh man dại chiếu thẳng lên mình…



Ánh mắt ấy cô đơn, sợ hãi...

...Và người đó run rẩy, co rúm, ngồi ôm chặt lấy hai chân, khóc không ra tiếng.

- Đừng g·iết cháu... làm ơn đừng g·iết cháu... – Nó lí nhí trong miệng.

Tôi rùng mình khi lớp băng lạnh giá của sợ hãi tan chảy theo sống lưng. Ở đó là một bé gái tầm bảy, tám tuổi. Nhỏ nhắn với làn da trắng và mái tóc đỏ khá suôn, cô bé mặc một chiếc áo mỏng với những mảng rách bươm để lộ đôi tay trần đang thâm tím những chỗ lại vì cái lạnh...

Tôi thở dài, lôi chiếc chăn ấm từ trong ba lô tiến lại chỗ cô bé. Cô bé sợ hãi, cố lùi lại mà không còn sức, chỉ chới với cánh tay quơ đi quơ lại.

- Ổn rồi bé con, ổn rồi... – Tôi nói thân mật.

Chùm chiếc chăn quanh người cô bé, tôi bế nó lên khỏi nền tuyết lạnh giá... Cô bé nhìn tôi chằm chằm, rồi cất tiếng hỏi ngây thơ:

- Cô... cô không g·iết cháu chứ?

Tôi mỉm cười, trả lời:

- Tất nhiên là không rồi. Cô là người, không phải thây ma...

- Nhưng người ta muốn g·iết cháu... – Cô bé nói tiếp.

- Ai?

- Những người trong siêu thị... Họ muốn g·iết cháu...



Tôi ngạc nhiên, khoác khẩu súng lên vai và đưa cả hai cô cháu vào dưới một mái hiên để tránh làn tuyết ngày một đổ mạnh...

- Tại sao họ lại muốn g·iết cháu? – Tôi hỏi.



- Vì cháu... bị thây ma cắn... – Cô bé trả lời và chìa ra vết cắn ở dưới mu bàn tay.

Tôi giật bắn mình, suýt thả rơi cái ba lô. Và đứa bé nhìn lại tôi chằm chằm, soi xét.

“Nó sẽ thành thây ma... nó sẽ thành thây ma, Annie...” – Những giọng nói trong đầu tôi vang lên, đập thình thình cả trái tim, lan nhói lên khối óc...

- Vậy cô sẽ bảo vệ cháu chứ? – Cô bé hỏi.

Tôi ấp úng không nói lên lời. Ánh mắt long lanh của cô bé hướng tới tôi như van nài, cầu khẩn. Có lẽ, nó đã không còn người thân nào hoặc có chăng giờ họ cũng không còn là chỗ cô bé có thể nương tựa .

Trong một thoáng, tôi đã định buông tay, để cô bé rời đi với định mệnh của nó... Nhưng Kael... tôi đã mất anh khi tôi buông tay, tôi đã mất anh khi chạy trốn khỏi những giây cuối cùng có thể còn ở bên anh... Và bây giờ, tôi sẽ đánh mất cả sinh linh bé nhỏ, tội nghiệp này nữa ư?

Không! Tôi không thể… Một sự chuyển hóa từ người thành thây ma phải mất ít nhất hai mươi bốn tiếng, trong điều kiện lạnh giá này có thể còn lâu hơn nữa. Tôi không chắc bất cứ thứ gì, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi có thể làm được gì đó cho cô bé, ít nhất là một tình yêu thương của gia đình mà cô bé đã mất. Và khi thời điểm đến, tôi sẽ tự tay mình làm việc cần phải làm...

- Cháu tên là gì? – Tôi hỏi.

- Lily... – Cô bé đáp.

- Ừ... Cô là Annie.. Từ bây giờ, cháu hãy đi theo cô nhé, cô sẽ bảo vệ cho cháu.

- Vâng ạ... – Lily ngoan ngoãn đáp.

Tôi bật cười khúc khích, phần vì để động viên cô bé, phần vì thật lạ lùng khi chợt thấy lại hình ảnh mình và Kael trước kia, chỉ có điều tôi đã từ tư thế của người được bảo vệ trở thành người đi bảo vệ…

Đưa cho Lily đôi giày dự phòng của mình, tôi để cô bé đi bộ bên cạnh vì đôi tay còn phải để trên cây súng. Giờ đây, kế hoạch của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi không thể tìm tới chỗ người sống vì họ sẽ hại cô bé, tôi sẽ phải tự mình tìm con đường đi cho cả hai, ít nhất là cho tới khi Lily... biến đổi…



Cuộc đời thật đúng là một chuỗi những câu chuyện kì lạ. Lúc trước kia thôi, khi còn vật vã trong cơn sóng nước dữ dội hay xa hơn nữa là những tháng ngày tối tăm ở Iberian, điều Kael và tôi mong muốn nhất là tìm được những người còn sống, vậy mà lúc này đây tôi lại phải lẩn tránh họ. Tôi cũng không thể hiểu tại sao mình lại bỏ đi những chuỗi ngày dài đầy cố gắng để đổi lấy một phút giây quyết định ngắn ngủi cho cái số mệnh đầy nguy hiểm đến thế này... Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt ngây thơ, giọng nói non trẻ và ánh mắt lung linh ấy, tôi chợt nhận ra định mệnh luôn chừa chỗ cho hy vọng và người ta cần nắm bắt lấy chúng, để tiếp tục đi cho tới tận cuối của con đường mà ở điểm cuối ấy là khi người ta biết còn một quãng đường dài hơn phải đi tiếp...

Tôi phải có trách nhiệm với sinh linh bé nhỏ mà mình vô tình gặp gỡ này... Chúng tôi phải sống!

..............................................................

Đường dài và u ám, tuyết phủ và mây đen giăng kín bầu trời. Ánh sáng nhập nhoạng của bóng chiều nhanh chóng đổ xuống Ethar. Lily bám vội lấy tay tôi, cô bé sợ, sợ những sinh vật của bóng đêm sẽ đổ ra không lâu sau đó.





- Cháu thường nấp ở đâu? – Tôi hỏi .

Lily nhìn tôi, suy nghĩ điều gì đó. Và có lẽ, cô bé đã quyết định đặt trọn niềm tin vào người vừa mới bỏ qua cơ hội lấy mạng mình. Bám lấy bàn tay tôi mà lôi nhẹ, Lily dẫn tôi chạy băng qua mấy căn nhà gỗ, qua cả một quảng trường vắng vẻ rồi kéo tôi vào cái ngách nhỏ phía sâu, tít bên trong con hẻm kín đáo.

Tôi đã định rút súng đề phòng nhưng Lily níu lại. Cô bé nhoẻn cười và nói rằng bọn thây ma ở nơi này không bao giờ ra đường vào trời sáng, có nghĩa là ngôi nhà cô bé trốn hoàn toàn không có sự nguy hiểm.

Một cách hoàn toàn tự nhiên, tôi tin tưởng cô bé như nó đã tin tưởng tôi. Khoác khẩu súng lên vai, tôi cẩn thẩn chui vào trong căn nhà theo Lily thông qua một cánh cửa nhỏ mà trước đây rất lâu nó chỉ dành cho những chú chó.

Lily giật sợi dây gần đó và ánh đèn vàng ấm áp sáng lên. Rồi cẩn thận chốt cánh cửa nhỏ lại, cô bé đẩy thêm một chiếc thùng gỗ nữa chèn ngang nó.

Nhìn Lily loay hoay với cái cửa, tôi nhận ra cô bé đã sợ hãi tới nhường nào mỗi khi đêm xuống, lúc những tiếng rên rỉ và gào rú của bầy thây ma vang lên. Chiều lòng cô bé, tôi đẩy các thùng gỗ khác chèn cánh cửa lại cùng, dù tôi biết nếu cái chốt cửa kia bung ra thì những thứ trong này đây vốn đã không còn ý nghĩa cho lắm...



Xong xuôi, tôi tự thả mình xuống một chiếc ghế đệm cũ kĩ và sờn mốc ở góc phòng. Còn Lily, cô bé chạy lên gác hai, nơi có ba căn phòng khác và lúi húi một lúc trước khi đem xuống hai hộp đậu hầm.

Đỡ lấy một hộp, tôi ăn ngấu nghiến suất của mình. Đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn một thứ gì đó mềm và có mùi vị khác lạ thế này. Lily nhìn tôi thích thú. Tôi nhoẻn cười đáp lại, moi từ trong ba lô mấy thanh lương khô còn lại cho cô bé...

Lily tò mò, cắn thử và ra hiệu rằng chúng rất ngon. Thật đúng là con người thì luôn ham thích những thứ mới mẻ...

Sau bữa ăn, trời xẩm tối. Lily tắt vội chiếc đèn chạy bằng ác quy rồi hai cô cháu tôi lên trên gác. Lily rất ngoan, cô bé tự vào phòng mình và khóa trái cánh cửa lại sau khi nói với tôi rất rõ ràng:

- Nếu cháu biến đổi, cô hãy bắn cháu. Cháu không muốn là một trong số chúng!

Tôi nghẹn lời nhưng không thể nói gì hơn...

Cho tới khi buông mình xuống chiếc giường êm ái của bố mẹ Lily trước đây, đầu tôi vẫn vồ vập biết bao hoang mang, suy nghĩ. Tôi đang dần có cảm tình với cô bé này, cô bé xuất hiện như một ai đó thế chỗ cho khoảng trống hụt hẫng quá lớn mà Kael để lại, vậy mà... cô bé đã bị cắn.

Nằm trằn trọc thật lâu, tôi vẫn không tài nào ngủ được bởi tiếng ồn ĩ từ bên ngoài. Đám thây ma kéo bầy kéo đám ra khỏi những tòa nhà, chạy dọc các con đường và gào rú. Ở đâu đó vọng lại từ phía xa, tôi còn nghe thấy cả tiếng súng.

“Tội nghiệp kẻ nào đó” – Tôi thầm nhủ...

Nhưng rồi chợt nghĩ tới Lily... Ừ, Lily thì sao?... Ắt hẳn giờ này cô bé đang rất sợ khi một mình trong căn phòng lạnh lẽo đối diện. Liệu cô bé có còn là người không hay đã...

“Không! Không được nghĩ linh tinh nữa!” – Tâm trí tôi gào thét những lời nhắc nhở.



Úp cái gối lên đầu che kín hai tai, tôi cố bịt đi những tiếng ghê rợn của bầy thây ma. Tôi phải ngủ, tôi phải sống. Ngày mai rồi sẽ ra sao, cứ để nó đến và tôi... sẽ sẵn sàng đón nhận…