Trong căn phòng bên cạnh chàng, một tiếng rên lớn vang lên, một cuộc giao hợp đang diễn ra và mùi hương của nó tỏa ra qua cửa sổ đang mở. Riftan thắp một ngọn nến và đóng cửa sổ. Giọng nói của người phụ nữ quyến rũ chàng văng vẳng bên tai, như thể đang chế nhạo chàng.
"Em có thể làm ngài vui."
Riftan cau mày khi cảm thấy một sự ghê tởm kỳ lạ đang trườn như sên trong bụng mình. Khi lớn lên và bước qua tuổi dậy thì, chàng thỉnh thoảng cảm thấy cơ thể nóng lên, giống như khao khát một điều gì đó. Bụng dưới của chàng bị ngứa không rõ lý do khi nằm một mình trên giường và chàng phải trải qua cảm giác khó chịu khi bị sưng háng vào buổi sáng. Tuy nhiên, khi phụ nữ nhìn chằm chằm vào chàng cám dỗ hoặc thậm chí tế nhị chạm vào chàng, chàng cảm thấy lạnh người.
Riftan ngồi trên giường và xoa bóp trán. Chàng cảm thấy mệt mỏi khi bị phụ nữ săn đuổi liên tục và mất hứng thú với người khác giới, nhưng nguyên nhân chính dẫn đến sự thờ ơ của chàng là những ký ức về việc chàng cõng xác mẹ trên lưng. Cảm giác ấy đã khắc sâu vào tận xương tủy, thứ mà chàng không thể nào xóa bỏ được.
Hai cánh tay mềm nhũn và lồng ngực lạnh lẽo của mẹ áp vào lưng chàng, và mái tóc đen lưa thưa của bà dính vào gáy chàng đã tạo nên một cảm giác kỳ quái, lạ lùng...
Chàng lầm bầm chửi rủa và nằm ngửa ra. Có lẽ, cả đời này chàng sẽ không bao giờ có thể nằm cạnh một người phụ nữ. Kể từ ngày đó, chàng chưa bao giờ dễ dàng chấp nhận bất kỳ sự tiếp xúc nào với một người khác.
Chàng chưa bao giờ quan tâm đến phụ nữ, và khi chàng trải qua thời thơ ấu sống trong một thế giới mà mọi người tình cờ phản bội chàng chỉ vì một vài đồng xu, chàng đã tạo ra một bức tường khiến người khác khó tiếp cận.
Riftan nhìn ngọn nến đang cháy với đôi mắt u sầu. Hình ảnh chàng đã thấy khi ở trong hang động chợt lóe lên trong đầu. Giờ chàng đã nhận ra rằng, việc trân trọng ai như thế, đối với chàng là điều không thể, một cảm giác lạnh lẽo đột ngột len lỏi trong lồng ngực.
***
Các cuộc thám hiểm diễn ra lâu hơn dự kiến. Trong những năm gần đây, goblin, với số lượng ngày càng tăng, không ngừng lăn ra khỏi tổ của chúng, và để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, ogre đã thức tỉnh sau giấc ngủ đông để cướp bóc các ngôi làng, theo sau đó là lần lượt các trận chiến quy mô lớn được diễn ra.
Khi các Lãnh chúa của khu vực phía Bắc Livadon buộc phải chiêu mộ thêm lính đánh thuê, cuối cùng Riftan đã có một cuộc hội ngộ không mong đợi với Ruth.
"... Tôi cũng không có lựa chọn nào khác. Mọi thành viên của Đội đánh thuê Black Horn đều bị buộc phải tham gia vào cuộc thám hiểm này!"
Tên pháp sư nhận thấy ánh nhìn xuyên thấu mà Riftan dành cho cậu ta, đã hét lên khi cậu ta cho rằng tình huống này không công bằng. Riftan tặc lưỡi và quay lưng lại với cậu ta.
"Đừng lảng vảng gần tôi."
"Ngài không phải đang quá đáng sao? Nếu không có tôi, Ngài Calypse đã...!"
Ruth đang hét lên khi chàng quay đi, cắn lưỡi, giật mình vì những lời nói của chính mình, và nhìn quanh cậu ta.
Tháp Pháp sư chắc hẳn đã hoàn toàn mất trí vì đã dạy cho tên ngốc này một phép thuật nên được che giấu khỏi thế giới bên ngoài. Riftan phóng hàng dao găm từ mắt mình vào cậu ta.
"Tốt hơn hết cậu nên cẩn thận lời nói của mình, nếu không tôi sẽ may miệng cậu lại."
"Trừ khi cậu muốn bị lôi ra trước bồi thẩm đoàn của Giáo hội."
Riftan nói thêm những lời này. Pháp sư lo lắng liếm môi, đã hiểu những gì chàng nói. Chàng bỏ lại pháp sư và đi ra hàng tiền tuyến.
Ngày hôm đó, họ được lệnh phải tìm kiếm trong những hang động tối tăm, nằm chen giữa những tảng đá. Hang động là ổ của goblin nồng nặc mùi phân và mùi hôi thối của xác động vật đang thối rữa. Sau khi lục lọi hang động bẩn thỉu trong nửa ngày, Riftan đã phải chịu đựng cơn buồn nôn của mình. Xác nhận rằng không có bất kỳ người phụ nữ nào bị bắt làm con tin trong đó, chàng châm lửa đốt hang động. Cái hang phải bị phá hủy để loại bỏ bất kỳ con goblin nào có thể ẩn náu trong mọi ngóc ngách.
"Mẹ nó, tôi thà chiến đấu với một con ogre. Tìm kiếm trong một hang động kinh tởm như vậy..."
Samon càu nhàu, anh ta ngửi quần áo và nhăn mũi như thể mùi hôi thối đã xúc phạm anh ta. Riftan ném mấy cành cây khô vào miệng hang động để giữ cho ngọn lửa bùng cháy và nói với giọng chua ngoa.
"Chẳng phải cậu đã nói rằng cậu không thích chiến đấu với những con quái vật ngu dốt như vậy vì chúng không đáng tiền sao?"
"Vẫn tốt hơn là đi lục soát phân của goblin. Chiến đấu với những con khổng lồ là một công việc đàng hoàng hơn."
"Nhưng khi ogre xuất hiện, người nói nhiều nhất là người chạy xa nhất khỏi cuộc chiến."
Riftan hạ thấp Samon bằng những lời lẽ thẳng thắn của mình, sau đó tập trung vào việc thu thập và chặt củi. Trước khi họ để ý, bầu trời đã tối sầm lại khi họ gần hoàn thành việc thiêu hủy xương cốt của goblin. Những người lính đánh thuê hoàn thành bữa ăn đơn giản của họ mặc cho xác chết của những con quái vật đang cháy cạnh họ, mặc kệ sự ghê tởm đang tồn tại trong bụng và thu dọn đồ đạc.
Tỷ lệ xuất hiện của goblin giảm đáng kể sau gần hai tháng dập tắt các ổ của chúng, cuối cùng những nỗ lực của họ đã có kết quả. Nếu họ tiếp tục với tốc độ đó, họ sẽ hoàn thành việc chinh phục trong vòng tuần sau.
Riftan thở dài thườn thượt, xoa bóp cái lưng cứng ngắc của mình. Sự mệt mỏi hiện ra khi nó tích tụ từ những đêm và ngày chàng ở ngoài trời. Chàng phát ốm và mệt mỏi khi ngủ chỉ trên một chiếc chăn làm đệm cho chàng trên mặt đất. Hơn hết, chàng khao khát được tắm một cách tuyệt vọng.
Chàng thở dài thêm một tiếng nữa khi nhìn xuống chiếc áo dài sẫm màu của mình, nhuộm đen với máu và vết bẩn của quái vật. Chàng thậm chí còn không có gì xa xỉ để rửa mặt trong mười lăm ngày vì phải tiết kiệm nước để uống, chứ đừng nói đến việc giặt quần áo bẩn thỉu của mình. Chàng đau khổ đến mức nhớ những căn phòng trọ tồi tàn, hỗn tạp.
"Này! Đợi tí!"
Khi Riftan xoa xoa bờ vai cứng ngắc của mình khi đi bộ từ trên núi xuống, chàng nghe thấy một giọng nói lớn phía sau. Chàng quay đầu lại và nhìn thấy hai tên lính đánh thuê khác đã rời đi lục soát khu vực Đông Bắc, đang chạy về phía họ.
"Có chuyện gì sao?"
Samon hỏi với vẻ mặt khó hiểu. Họ thở không ra hơi và giải thích.
"Chúng tôi đã tìm thấy một hang goblin khác! Chúng tôi cần giúp đỡ ngay bây giờ."
Những lời nguyền rủa bay ra từ miệng của tất cả mọi người. Tin tức rõ ràng là không được mong đợi vì nó đến ngay lúc họ nghĩ rằng cuối cùng họ sẽ có thể nghỉ ngơi. Cả nhóm càu nhàu khi lại leo núi. Sau khoảng hai mươi leo núi, một bức tường đá dốc đứng với một khe nứt khổng lồ như một lối vào hiện ra trước mắt. Hai người lính đánh thuê chỉ vào nó, giải thích những gì đã xảy ra.
"Mọi người khác đều mắc kẹt trong đó. Chúng tôi nghi ngờ rằng họ bị mắc bẫy trong đó bởi những goblin và không có cách nào để thoát ra. Chúng tôi là những người duy nhất có thể trốn thoát."
"Có bao nhiêu con trong đó?"
"Chúng tôi không chắc chính xác có bao nhiêu nhung uớc tính có ít nhất năm mươi con."
Riftan làm một ngọn đuốc và thắp sáng nó để điều tra hang động. Nó khá rộng và sâu. Chàng kiểm tra trong bóng tối một lúc rồi để sáu người canh giữ lối vào, dẫn những người còn lại vào hang. Con đường dài, dốc và phức tạp như một mê cung. Chàng và bốn người lính đánh thuê khác đang khám phá hang động thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu giận dữ của goblin.
Riftan lao đến chỗ âm thanh không chút do dự và nhìn thấy tên pháp sư cùng với tám lính đánh thuê khác, xung quanh là hàng chục goblin. Riftan ngay lập tức rút kiếm.
"Ngài Calypse!"
Ruth phát hiện ra chàng và thốt lên xen lẫn sự hoảng hốt và nhẹ nhõm. Một làn sóng goblin đột ngột di chuyển để tấn công như thể lời kêu gọi của cậu ta là một tín hiệu. Cuộc xung đột trông hỗn loạn hơn là một trận chiến.
Các cuộc tấn công của goblin đến từ khắp mọi nơi, quăng mình và nảy xung quanh như những quả bóng nhỏ, kéo tóc, cào mặt của những người đàn ông và vụng về vung những chiếc rìu có răng và lưỡi hái rỉ sét của chúng theo các hướng ngẫu nhiên. Riftan gầm gừ và không tiếc chém đứt con goblin đang bám vào chân mình.
Goblin đã quen với bóng tối, vì vậy chúng có thể nhìn rõ các chuyển động và tránh né. Vóc dáng nhỏ bé của chúng tạo ra một lợi thế lớn trong không gian hẹp. Riftan không ngừng vung kiếm và hét lên đưa chỉ dẫn cho những lính đánh thuê.
"Tôi sẽ dọn đường vì vậy hãy nhanh chóng ra khỏi hang trước!"
Những tên lính đánh thuê nhanh chóng đảm bảo một cuộc trốn thoát dưới sự chỉ dẫn của chàng. Các goblin bao vây Riftan và những tên lính đánh thuê không bỏ lỡ cơ hội để chạy đến lối vào của hang động.
Riftan vung kiếm vào lũ goblin, cắt lưỡi kiếm của mình xuyên qua những con quái vật đang cố gắng đuổi theo những người khác. Goblin xuất hiện không ngừng từ mọi hướng. Riftan lẩm bẩm những lời tục tĩu.
'Cái gì, năm mươi? Ít nhất cũng hơn một trăm.'
"Đây là lý do tại sao số lượng con mồi đã giảm dần trong khu vực này."
Riftan đứng cách một khoảng với lối vào hẹp, vung lưỡi kiếm để câu giờ cho những người đã đi trước. Đột nhiên, trần hang động bắt đầu sụp xuống.
"Ngài Calypse!"
Tên pháp sư chạy đến với chàng, muốn giải cứu chàng. Riftan tóm lấy người đàn ông ngốc nghếch và đẩy cậu ta vào không gian trống của bức tường hang động và ép mình vào trong. Một đống đất đổ xuống ngay bên cạnh chàng, trong khi trần nhà rung chuyển không ngừng. Chàng lấy vạt tay áo che mặt lại, ngăn không cho bụi bẩn bay vào mắt.
Sau một lúc lâu, tiếng ầm ầm tắt lịm. Riftan dò dẫm bức tường. Chàng đã tránh được việc bị chôn vùi dưới đống đất trong gang tấc, nhưng lại mắc kẹt trong một không gian chật chội.
"Chết tiệt... con đường đã bị chặn rồi."
"N-ngài đang nói rằng chúng tôi mắc kẹt ở đây sao?"
Pháp sư cứng người và nuốt khan.
'Tuyệt vời, điều đó có nghĩa là mình bị mắc kẹt với anh chàng này.'
Riftan càu nhàu và đấm vào tường của hang động. Bụi bẩn và đá rơi xuống đầu chàng.
"Tôi nghĩ rằng trần sẽ sụp xuống nếu chúng ta buộc phải dỡ bỏ các tảng đá."
"V-vậy chúng ta nên làm gì?"
"Đừng hỏi tôi, hãy tận dụng trí não của cậu."
Riftan giận dữ kêu lên. Sau đó, tên pháp sư mím chặt môi.
'Đúng như mình nghĩ, tốt hơn hết là đừng mong đợi bất cứ điều gì hữu ích đến từ người này.'
Chàng thở dài tặc lưỡi, tìm cách để dọn đống đá. Vào lúc đó, Ruth, người đang chìm trong suy nghĩ, nói với một giọng điệu tươi tỉnh.
"Nếu tôi tạo một tấm chắn phía trên để chống cho trần không sụp xuống trong khi dỡ bỏ những tảng đá, chúng ta có thể ra khỏi đây."
Riftan nhìn cậu ta với sự nghi ngờ.
"Cậu có chắc mình làm được điều đó không?"
"Tất nhiên! Tôi là pháp sư bậc nhất đấy. Chuyện này dễ như ăn bánh!"
Những nghi ngờ của Riftan chỉ lớn hơn trước tuyên bố đầy tự tin của pháp sư. Tuy nhiên, vì không còn cách nào khác, Riftan ngoan ngoãn bước sang một bên.
"Được rồi. Hãy thử đi."
"Hãy theo sát tôi. Tôi cần tiết kiệm năng lượng và tạo những chiếc khiên càng nhỏ càng tốt."
Riftan ở theo sát phía sau cậu ta. Chẳng bao lâu, một luồng sáng xanh bao quanh họ, dần dần, các bức tường của hang động nhất họ bắt đầu vỡ vụn. Ruth nhìn chàng đắc thắng và mở đường, vì vậy Riftan thận trọng đi theo cậu ta. Tiến độ của họ chậm hơn những gì chàng mong đợi, có lẽ toàn bộ hang động đã sụp đổ trên các lối đi.
"Tôi không biết liệu những người đi trước có thoát ra ngoài an toàn hay không."
Không biết từ đâu, Ruth lẩm bẩm với một giọng điệu u sầu. Riftan không trả lời. Họ từng chút một ra khỏi hang trong sự im lặng chói tai. Tuy nhiên, ngay khi Ruth kiệt sức, cậu ta ngã phịch xuống đất.
"Không được rồi. Tôi không thể làm thêm nữa vì mệt mỏi. Tôi sẽ cân nghi ngơi một chút."
Riftan chỉ gật đầu. Chàng nhận thấy rằng mặt trời hẳn đã lặn vào lúc này. Cậu ta đã lục soát khắp các ngọn núi cả ngày và việc họ gặp nạn cũng không giúp được gì, cậu ta mệt mỏi cũng phải. Chàng mở chiếc túi đang đeo trên vai và lấy ra một ít thịt khô, đưa cho Ruth.
"Đây, ăn đi và phục hồi sức của cậu."
"Cảm ơn ngài. Đồ ăn của tôi đã bị bọn goblin đánh cắp trước đó."
Tên pháp sư lắp bắp khi đưa tay ra đỡ lấy mới thịt khô. Họ ngồi đối mặt với nhau trong một cái hang hẹp, chia sẻ thịt khô và vài ngụm nước, và Riftan cảm thấy họ như những con chuột chũi trên mặt đất. Chàng dựa vào tường, chỉnh tư thế để có được sự thoải mái. Ruth đã im lặng nãy giờ, mở miệng nói.
"Nhắm mắt lại một chút đi. Ngài đã không nghỉ ngơi đầy đủ trong những ngày qua. Tôi nghe tin từ Samon, ngài đã làm nhiệm vụ canh gác hơn 10 ngày sao?"
"Tôi đã nhắm mắt những lúc có thể."
"Ngài chỉ ngủ ba giờ một ngày sao?"
Riftan không cho cậu ta một câu trả lời. Ruth phát ra một tiếng thở dài.
"Kẻ thù sẽ không thể tấn công chúng ta từ đây. Vì vậy, hãy ngủ đi, dù chỉ một lúc. Tôi sẽ đánh thức ngài nếu có bất cứ điều gì xảy ra."
"Đừng lo lắng cho tôi, cậu hãy ngủ đi."
"Thưa Ngài Calypse, ngài mới muời sáu tuổi. Đôi khi ngài cũng có thể thử dựa dẫm vào người lớn."
Riftan ngơ ngác chớp mắt, chàng không thể tin được những gì mình vừa nghe được từ Ruth. Tên ngốc này vừa coi mình như một đứa trẻ sao?
"Ai là người lớn mà cậu đang nói đến vậy?"
"Tôi đã nói với ngài, tôi đến từ một thị tộc có tổ tiên là yêu tinh. Tôi có thể trông giống như một cậu bé yếu ớt, ngây thơ, nhưng tôi lớn tuổi hơn ngài nghĩ đấy."
Riftan nhướng mày.
"Cậu khoảng tám mươi tuổi sao?"
"Sao ngài có thể nói điều thô lỗ như vậy chứ!"
Tên pháp sư đứng dậy, đập đầu vào trần hang chật chội. Riftan tặc lưỡi và Ruth nói kịch liệt trong khi rên rỉ và đau đớn.
"Tôi lớn hơn Ngài Calypse một chút nhưng tôi không già như vậy! Tôi vẫn còn trẻ và tươi tắn!"
Nó chỉ khiến Riftan thêm nghi ngờ khi cậu ta phản ứng thái quá một cách nóng nảy. Tuy nhiên, chàng không hỏi thêm vì chàng không thực sự quan tâm tên pháp sư bao nhiêu tuổi.
"Đừng ồn ào nữa và đi ngủ đi. Cậu sẽ phải lại đào mấy tảng đá sau khi nghỉ ngơi đấy."
"Ngài không thể nghỉ ngơi như tôi bảo sao?"
Ruth hít một hơi thật sâu, thất vọng vì thái độ bất cần của chàng.
"Thực sự, cơ thể của ngài không phải được làm bằng thép. Đôi khi, ngài cũng phải lắng nghe những gì người khác nói."
Riftan cau mày. Chàng định tranh luận và la hét rằng việc đó cũng không phải là việc của Ruth, nhưng chàng cảm thấy sự mệt mỏi đang đè nặng cả cơ thể. Chàng nhìn lên những bức tường tối tăm của hang động và lẩm bẩm gần như mơ hồ.
"Cậu còn lại bao nhiêu mana?"
"Tôi vẫn còn nhiều. Tôi chỉ mệt mỏi về thể chất. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn có thể xử lý nó bằng phép thuật nên đừng lo lắng và hãy đi ngủ đi."
Một tiếng thở nhẹ thoát ra khỏi miệng chàng. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta nói với chàng những lời không đáng tin cậy như vậy, nhưng dù sao thì người này cũng đã mạng chàng. Sẽ thật đáng tiếc nếu nghĩ rằng mọi chuyện đã có thể kết thúc lúc đó. Riftan cuối cùng cũng rũ xuống vai vì kiệt sức, mở miệng và nói nhỏ.
"... Phép thuật mà cậu đã sử dụng cho tôi lúc trước."
Tên pháp sư bối rối rõ ràng.
"Phép thuật cấm ky ấy hả?"
"Không, không phải... phép thuật đã cho tôi ảo ảnh lúc đó."
Riftan tháo găng tay ra và vuốt khóe môi trước khi ngập ngừng nói.
"Cậu có thể dùng nó một lần nữa không?"