The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 16: Rời Balto lạnh giá




Một sự im lặng khó xử bao trùm không gian chật hẹp. Tai Riftan đỏ bừng như thể chàng vừa cởi đồ trước mặt tên pháp sư. Chàng đá xuống đất và phun ra những lời nói thẳng thừng.

"Đừng bận tâm. Quên đi."

"K-không, ý tôi là, chắc chắn rồi! Tôi sẽ dùng nó cho ngài bao lâu tùy thích. Nó thậm chí không phải là một phép thuật phức tạp."

Pháp sư vội vàng kêu lên. Có một chút sáng sủa đột ngột trong giọng nói của cậu ta.

"Chắc chắn, rất khó để thư giãn thoải mái bên trong một hang động chật chội như thế này. Hãy nằm xuống đây. Tôi sẽ cho ngài một ảo ảnh tuyệt vời."

Nó khiến chàng khó chịu khi Ruth chuyển sang giọng điệu dùng để dỗ trẻ em, nhưng chàng quá mệt và khao khát được nghỉ ngơi nên đã nhanh chóng vượt qua cơn cáu kỉnh của mình.

Riftan chỉ nằm trên mặt đất, những viên đá và sỏi nhỏ cắm vào da thịt trên lưng chàng trong khi mùi mốc ẩm đặc biệt của hang động dâng lên trong cổ họng mỗi lần chàng hít thở. Bất chấp môi trường khó chịu, chàng đã kiệt sức đến mức không thể để tâm đến nó.

Chàng dựa đầu vào túi và lấy áo choàng che thân. Ruth cúi người ở một bên và đặt lòng bàn tay lên khóe mắt chàng.

"Hãy vẽ ra trong đầu ngài khung cảnh hạnh phúc nhất từ những ký ức của ngài."

Sau một lúc, một ánh sáng trắng lóe lên từ những đầu ngón tay nhợt nhạt của pháp sư, và môi trường xung quanh Riftan dần mờ đi.

Một làn gió nhẹ thoảng hương hoa làm mái tóc chàng tung bay. Chẳng mấy chốc, khung cảnh của một ngày hè đầy nắng hiện ra trước mắt chàng. Những chiếc lá xanh của cây sáng lấp lánh như những viên ngọc lục bảo khi những tia nắng lọt vào giữa chúng. Khi chàng đi qua khung cảnh, một khu vườn với những bông hoa nở rộ hiện ra.

Riftan có một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ nhưng một cảm xúc đau đớn của sự khao khát len lỏi trong từng khúc xương khi ánh mắt chàng rơi vào cô gái đang ngồi dưới bóng cây. Nàng đang ôm chặt chú chó săn màu đen của mình, vùi tay và mặt vào bộ lông mượt mà của nó. Một góc trong trái tim chàng thắt lại đau đớn khi chàng nhìn cảnh tượng dịu dàng.

Chàng cũng từng ao ước được ôm ấp như nàng. Chàng khao khát cảm giác được an toàn trong vòng tay ấm áp, mềm mại.

'...Đây chỉ là một ảo ảnh.'

Riftan thì thầm với chính mình. Đó chỉ là một ảo ảnh do ma thuật tạo ra, nhưng tiếng thở dài đầy mê hoặc đã chiếm lấy trái tim chàng và không chịu buông tha cho nó.

Khi chàng nhìn chằm chằm vào nàng lúc đó, chàng quên đi tất cả những đau khổ của mình. Đến bây giờ chàng vẫn cảm thấy như vậy. Tuy nhiên, khi khung cảnh yên bình tan biến như sương mù, chàng trở về với thực tế phũ phàng. Riftan thở dài khi nhận ra mình đã trở lại cái hang tối lạnh lẽo không có một tia sáng nào lọt vào.

"Ngài đã tỉnh rồi à?"

Tên pháp sư đang thu mình bên cạnh chàng, có vẻ buồn ngủ khi cậu ta ngáp dài trong khi hỏi chàng. Riftan im lặng ngồi dậy.

Sau cùng, tất cả những gì chàng nhìn thấy chỉ là ảo ảnh. Không có gì ngoài một khoảnh khắc an ủi nhất thời. Chàng gạt đi cảm xúc trống rỗng trong lòng và thúc giục tên pháp sư tiếp tục làm việc để đưa họ ra khỏi hang.

Cuối cùng khi họ đến miệng hang, ánh bình minh xuyên qua mắt chàng. Riftan hỗ trợ tên pháp sư kiệt sức khi họ leo xuống núi. Họ đoàn tụ với đội thám hiểm và báo cáo về vụ tai nạn xảy ra vào đêm qua, và ngay lập tức lập một nhóm tìm kiếm để giải cứu những người còn mắc kẹt trong hang.

Họ dành nửa ngày để đào bới những đống đổ nát. Có tám người sống sót một cách thần kỳ. Những người còn lại trong số họ không may đã không thể sống sót. Không ai làm ầm ĩ về điều đó vì những tai nạn như vậy thường xảy ra trong quá trình làm việc của họ. Riftan giúp khiêng những người bị thương về doanh trại và thu các xác chết để các linh mục ban phước. Chỉ sau tất cả những điều đó, cuối cùng chàng cũng có thể nghỉ ngơi đúng nghĩa.

Sau sự kiện đó, cuộc thám hiểm của họ tiếp tục trong khoảng hai tuần nữa. Khi hợp đồng của họ kết thúc, Đội đánh thuê Black Horn tiến thẳng về phía Bắc. Công việc của họ đòi hỏi họ phải thường xuyên đi lang thang khắp các quốc gia, theo đuổi các cuộc xung đột và quái vật. Khi hết nhiệm vụ ở Livadon, họ không ngần ngại chuyển đến Balto, nơi họ bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc.

Chuyển đến Balto khiến Riftan thất vọng. Xã hội của đất nước chịu ảnh hưởng lớn từ Giáo hội và được tôn sùng hơn so với Whedon hay Livadon. Sự phân biệt đối xử với những người đa chủng tộc hoặc nguồn gốc ngoại lai đã ăn sâu vào máu của người phương Bắc, khiến chàng chẳng có gì ngoài những nhiệm vụ khắc nghiệt mà mọi người khác đều tránh né.

Có những lần chàng hộ tống những người thuộc tầng lớp quý tộc, nhưng sau đó chàng cố tình né tránh các nhiệm vụ như vậy vì chàng cảm thấy mệt mỏi với sự non nớt của họ, họ nhìn chàng với ánh mắt khinh thường và coi chàng như một kẻ man rợ chỉ vì màu da của chàng. Tuy nhiên, nhờ vào danh tiếng săn lùng phân loài rồng của mình, các nhiệm vụ tương tự liên tục đến với chàng.

Mỗi người trong số họ đều khiến chàng đánh cược mạng sống của mình nhưng chàng không ngần ngại chấp nhận chúng nếu tiền công được trả công bằng. Vì điều này, chàng đã có thể xây dựng một lượng lớn tiền vàng, của cải và danh vọng. Tuy nhiên, khi chàng trải qua những ngày của mình như vậy, không gì có thể đảm bảo rằng chàng sẽ không chết vào ngày hôm sau và điều đó khiến chàng băn khoăn không biết mục đích của cuộc đời mình là gì.

Hầu hết những tên lính đánh thuê đều thầm hy vọng rằng chàng sẽ không sống sót mà quay lại, ngay cả Samon, người hành động như thể họ là đồng đội, ngang nhiên thăm dò về nơi chàng giấu số vàng mà chàng đã kiếm được cho đến nay.

Riftan tiếp tục cuộc sống của mình, phớt lờ họ và không thèm để mắt đến hướng đi của họ, nhưng tất cả dần dần khiến chàng kiệt sức. Về mặt tinh thần, chàng đã bị đẩy đến giới hạn trong một môi trường mà chàng phải đề phòng và cảnh giác với những người đang nhìn chàng với ánh mắt khinh thường.

Quá mệt mỏi, Riftan thỉnh thoảng tìm đến Ruth và nhờ cậu ta dùng phép ảo ảnh cho chàng. Mặc dù sau đó luôn tỉnh dậy với cảm giác trống rỗng, nhưng ít nhất chàng cũng có thể thư giãn trong ảo ảnh đó. Cô gái trong tâm trí chàng trở nên huy hoàng hơn khi nàng ngày càng đáng yêu và trìu mến.

Mái tóc nàng nhẹ nhàng bay và bồng bềnh như mây, khuôn mặt ngọc ngà nhỏ nhắn và đôi mắt pha lê lấp lánh như mặt hồ vào một ngày mùa đông... mỗi khi nghĩ đến nàng, trái tim chàng tan chảy như thể đang nhìn một sinh vật trẻ trung nhu mì, và chàng đã có thể quên đi cuộc sống địa ngục của mình dù chỉ trong giây lát.

Có những lúc chàng sẽ không ngừng tự hỏi nàng bây giờ thế nào. Chàng sẽ nghĩ đến việc nàng đã cao bao nhiêu hoặc lo lắng rằng nàng sẽ lại bị thương khi đi bộ một mình trong rừng, hoặc nếu nàng vẫn đi dạo dọc khu vườn với vẻ mặt hờn dỗi.

Bất cứ khi nào những suy nghĩ như vậy tràn ngập trong tâm trí chàng, chàng không thể nhịn đuọc mà tự cười chính mình. Chàng là ai mà lo lắng cho nàng? Nếu ai khác nghe thấy những gì chàng đang nghĩ, người đó có lẽ sẽ ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tuy nhiên, chàng không thể ngừng nghĩ về nàng mặc dù chàng nghĩ điều đó thật ngu ngốc.

"Sẽ không tốt nếu phụ thuộc quá nhiều vào ảo ảnh."

Ruth, lúc đầu sẵn sàng sử dụng phép thuật ảo ảnh, cuối cùng đã cảnh báo Riftan, người thường xuyên yêu cầu cậu ta thi triển nó.

"Câu thần chú này ban đầu được thiết kế để gây bối rối cho kẻ thù. Không có gì tốt sẽ xảy ra nếu ngài thường xuyên dùng nó."

"...Tôi sẽ trả tiền nếu cậu muốn, hãy ra giá đi."

Riftan khịt mũi thẳng thừng và tên pháp sư cau mày như bị xúc phạm.

"Tôi thậm chí không nói đến tiền bạc. Tôi thực sự quan tâm đến ngài bây giờ, thưa Ngài Calypse."

"Đừng lo lắng về những điều vô ích nữa! Điều gì có thể xảy ra với việc dùng ảo ảnh trong một, hai giờ?"

"Những ảo ảnh đẹp chỉ khiến ngài chán ghét thực tế hơn."

Riftan nghiến răng. Trên thực tế, chàng ngày càng coi thường thực tại khi điều đó tiếp diễn và cảm thấy một sự thôi thúc không muốn thức dậy và ở trong những tưởng tượng của mình mãi mãi. Ruth khẽ thở dài, như thể cậu ta đã giải mã được sự thật của chàng.

"Tôi nghĩ rằng tôi đã quá hấp tấp trong việc đồng ý dùng phép thuật cho ngài. Tôi đã nghĩ một người có ý chí kiên cường như Ngài Calypse sẽ có đủ sức mạnh để không chìm đắm trong những tưởng tượng như vậy."

"Chết tiệt, chán ghét thực tế hơn nữa thì có gì sai? Dù sao thì tôi cũng không thể trở nên tồi tệ hơn!"

"Ngài cảm thấy như vậy bởi vì ngài đang so sánh nó với ảo ảnh của mình."

Pháp sư nâng cằm và nói một cách chắc chắn.

"Dù sao thì, từ giờ trở đi, tôi sẽ không dùng phép ảo ảnh lên ngài nữa. Ngừng bám vào những tưởng tượng, hãy tìm sự an ủi trong thực tế. Ngài Calypse cần phát triển các kỹ năng xã hội của mình."

Pháp sư đóng cánh cửa trước mặt của Riftan. Chàng dùng sức đá vào cánh cửa, tạo ra một vết nứt và làm móp mép gỗ, nhưng chàng chỉ nghe thấy một tiếng khụt khịt của Ruth. Cuối cùng, Riftan lê bước về phòng và nằm xuống chiếc giường lạnh.

Tuy nhiên, tất cả những gì hiện lên trong đầu chàng là khung cảnh mà chàng nhìn thấy trong ảo ảnh. Chàng thô bạo dụi lòng bàn tay vào mặt mình. Chàng có thể đã trở nên quá phụ thuộc vào nó giống như tên pháp sư đã nói. Chàng cảm thấy ảo tưởng khi sống trong những ký ức thời thơ ấu như vậy, nhưng chàng không biết mình có thể làm gì khác để xoa dịu trái tim mệt mỏi của mình. Riftan nhìn vầng trăng khuyết tỏa ra ánh sáng yếu ớt qua cửa sổ và nhắm mắt bất lực.

***

"Cậu có chắc là muốn rời đi không?"

Riftan đang thu dọn đồ đạc của mình và nhìn qua vai. Thủ lĩnh của Đội đánh thuê Black Horn, Gail, đang dựa vào khung cửa, trừng mắt nhìn chàng một cách khó chịu.

"Cậu không thể đền đáp lại lòng tốt mà tôi đã ban tặng cậu cho đến nay bằng cách chăm sóc cậu sao?"

"Tôi không nhớ anh đã chăm sóc tôi khi nào."

Riftan trả lời một cách mỉa mai và đeo túi qua vai. Gail thở ra một cách nặng nề đến nỗi bộ râu rậm rạp của anh ta bay phấp phới.

"Tôi đã cho cậu thức ăn và nơi ngủ khi tôi nhận cậu vào, nhưng cậu lại vô ơn như thế."

Riftan cười khinh bỉ. Gail đã sử dụng chàng như một miếng mồi cho những con quái vật khi chàng vừa gia nhập đội lính đánh thuê. Chàng nhớ mình chưa bao giờ nhận bất cứ thứ gì mà không trả giá.

"Tôi không nợ anh bất cứ điều gì cả. Tôi đã tự kiếm từng ngụm nước để uống. Anh đang phủ nhận điều đó sao?"

"Tên khốn xấc xược."

Không thể phản bác lại tuyên bố của Riftan, anh ta thở khò khè và đập nắm tay vào tường.

"Có một cuộc nội chiến đang diễn ra ở phía Đông. Cậu là lực lượng mạnh nhất mà chúng tôi có!"

"Đó không phải việc của tôi."

Không bị ảnh hưởng bởi câu trả lời thẳng thừng của Riftan, Gail liên tục thúc giục.

"Hãy suy nghi về nó một lần nữa. Nếu cậu tình cờ có một đóng góp huyền thoại trong chiến tranh, cậu có cơ hội nhận được một mảnh đất ở Balto. Nếu cậu chỉ cần làm tốt những gì cậu làm, tôi sẽ đảm bảo rằng cậu sẽ được trả công xứng đáng cho việc đó. Khi cậu hơn hai mươi tuổi, tôi thậm chí sẽ cho cậu làm đội phó. Và nếu chúng ta trở thành lực lượng quân đội của Balto, cậu sẽ là chỉ huy đơn vị."

Môi của Riftan nhếch lên đầy giễu cợt.

"Anh nghĩ tôi ngốc sao? Chừng nào tôi còn ở trên mảnh đất này, tôi sẽ chỉ là một con chó lại mang dòng máu ngoại đạo. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không muốn bị mọi người nhìn nhận như vậy nữa."

Đôi má xù xì của Gail co giật như thể anh ta sắp sửa nói ra một lời phản bác, rồi nhanh chóng quay đi.

"Được rồi. Tôi sẽ không giữ cậu lại lâu hơn nữa. Đi bất cứ nơi nào cậu muốn. Dựa trên những gì cậu đang làm, cậu sẽ sớm chết thôi, nhưng ít nhất tôi sẽ cầu nguyện cậu có thể toàn thay vượt qua biên giới của Balto. Cậu sẽ không gặp nhiều phiền toái khi biến thành một con quỷ."

Người đàn ông sau đó vừa giậm chân vừa bỏ đi. Riftan chộp lấy tất cả các trang bị còn lại của mình với vẻ mặt dữ tợn và rời khỏi phòng. Khi chàng đi ra ngoài cửa sau của quán trọ, khu đất màu bạc đóng băng hiện ra trước mắt chàng.

Vùng phía Tây Bắc của Balto bị bao phủ bởi băng tuyết suốt bốn mùa. Thật không thể tưởng tượng được rằng con người lại sống ở một nơi hoang vắng như vậy. Ở phía Đông, một cánh đồng cỏ rộng lớn trải rộng, nhưng thậm chí chúng thường chết vô ích khi mùa đến và những người chăn nuôi gia súc như cừu và ngựa phải đi về phía Nam vì vùng đất này đã trở thành một vùng đất hoang bị tàn phá bởi quái vật.

Riftan nhìn quanh vùng đất đóng băng ghê tởm trước khi lên xe. Không có một người nào đến chào tạm biệt chàng. Chàng ngồi phịch xuống đống rơm, cảm thấy thanh thản.

'Hãy đi về phía Nam. Bất cứ nơi nào cũng sẽ tốt hơn so với ở đây.'

Riftan vẫy tay ra hiệu cho người lái xe khởi hành. Đúng lúc đó, có người nhảy lên toa xe. Riftan cau mày giận dữ. Ruth ngồi đối diện chàng như thể đó là điều tự nhiên cho cậu ta làm.