The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 35: Lời thề hiệp sĩ




"Cảm ơn ngài. Tôi muốn đến thăm và gửi quà tận tay nếu có thể, nhưng tôi không thể để lãnh thổ không được bảo vệ khi số lượng quái vật tấn công gia tăng đột ngột."

Người hiệp sĩ đứng dậy khỏi chỗ ngồi với một nụ cười dịu dàng, như thể hài lòng với việc đạt được một ân huệ.

"Vậy thì, hãy đến thăm lâu đài của tôi trước khi ngài rời đi."

Khi Bayern ra ngoài cùng người của mình, Riftan leo lên tầng hai để tránh ánh mắt tò mò của những người lính đánh thuê. Elliot Caron nhanh chóng đuổi theo và hỏi.

"Tại sao ngài lại chấp nhận giúp đỡ cho một hiệp sĩ thô lỗ như vậy?"

"Mọi chuyện chỉ thành ra như vậy thôi. Đó là một cơ hội tuyệt vời để điều tra xem liệu Công tước có biết được gì hay không."

"Nhưng... ngài có thể bị thẩm vấn không cần thiết."

"Ta có đủ khả năng để giải quyết việc đó."

Riftan cộc lốc đáp lại cấp dưới của mình, người đang có đôi mắt đầy lo lắng, và bước vào phòng.

***

Khi những người còn lại trong nhóm đến nơi, Riftan dừng lại ở Lâu đài Bayern như đã hứa và mang theo 21 bộ lông cáo và 7 cuộn lụa, sau đó đi đến Lâu đài Croix. Việc kéo theo xe hàng mất thêm hai ngày, nhưng nó giúp chàng có thể vào trang viên của Công tước mà không bị nghi ngờ nhiều. Riftan chỉ đơn thuần chỉ vào toa xe có gắn biểu tượng Bayern bất cứ khi nào các lính canh tỏ ý nghi ngờ về chuyến viếng thăm đột ngột của chàng.

"Ta đang đến thăm vùng Đông Nam và tình cờ nhận lời gửi quà đính hôn cho con gái của Công tước."

Sau khi lính canh kiểm tra toa xe, các cánh cổng được mở ngay lập tức. Riftan dẫn các hiệp sĩ của mình qua những cánh cổng nguy nga, kiên quyết tiến vào Lâu đài Croix. Ánh nắng mùa đông nhàn nhạt chiếu ánh bạc vào tòa lâu đài trắng.

"Xin mời đi lối này."

Những người lính mang giáo dài hộ tống họ từ cả hai phía khi họ được dẫn đến lâu đài. Một lúc sau, quản gia đi ra khỏi lâu đài và kiểm tra những món quà mà họ mang theo trong xe.

"Đây đều là những món đồ có giá trị. Công tước sẽ rất vui."

"Những món quà này là từ hiệp sĩ chư hầu của ông ấy. Ta chỉ đơn thuần được yêu cầu giao chúng."

Riftan thẳng thắn tuyên bố với một cái gật đầu và xuống ngựa.



Quản gia giả vờ như không nghe thấy lời chàng nói và bình tĩnh tiếp tục.

"Chuyến đi dài chắc mệt lắm, tôi sẽ hướng dẫn mọi người về phòng để có thể nghỉ ngơi."

Những người hầu vội vã chạy đến theo lệnh của quản gia. Riftan vô thức đảo mắt xung quanh khi chàng đi theo những người hầu. Sau đó, chàng nhận ra mình đang cố gắng tìm kiếm ai và mỉm cười cay đắng với chính mình.

'Tâm trí mày đang đi đâu trong tình huống này vậy?'

Mặc dù tự chế giễu bản thân như vậy, chàng vẫn không thể ngừng tìm kiếm nàng.

"Xin hãy cho tôi biết nếu ngài cần bất cứ điều gì."

Ngay khi Riftan bước vào căn phòng rộng rãi với lò sưởi đã được thắp, chàng cởi từng mảnh giáp của mình. Chẳng lâu sau đó, người hầu mang đến cho chàng một bồn nước nóng để tắm. Sau khi đuổi tất cả gia nhân ra ngoài, những người không muốn rời khỏi nhiệm vụ giúp chàng tắm rửa, chàng gội đầu và cơ thể bằng xà phòng, rửa sạch mồ hôi và bụi trên người chàng. Sau đó, chàng lấy ra chiếc áo dài sạch nhất mà chàng đã đóng gói và mặc nó. Ngay sau đó, một tiếng gõ cửa vang lên.

"Xin lỗi, thưa Ngài Calypse. Công tước Croix triệu tập ngài. Ngài có thể dành một chút thời gian của mình chứ?"

"Ta đang thay quần áo. Hãy đợi một lát".

Riftan mặc quần vào và treo kiếm quanh eo, sau đó mở cửa. Quản gia nhìn chàng với ánh mắt nghiêm khắc, như thể đang xem xét bộ dạng của chàng có đủ tươm tất để xuất hiện trước Công tước hay không, rồi bắt đầu dẫn đường.

"Vào đi."

Riftan sau đó đi theo ông ta vào phòng tiếp khách. Croix đang đứng sừng sững trước tấm thảm thêu hình Issac (một nhân vật trong Kinh Thánh) và những chú cá sặc sỡ. Khi quản gia lặng lẽ đóng cửa và rời đi, Công tước, người đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, từ từ quay lại đối mặt với chàng.

"Đã lâu rồi, Calypse. Ta nghe nói cậu đã chuyển quà từ thuộc hạ của ta."

Trái ngược với cách nói nhẹ nhàng của ông ta là đôi mắt lạnh lùng.

"Cậu đã trải qua nhiều rắc rối rồi."

"Tôi nghe nói rằng có một lễ mừng trong gia tộc. Jared Bayern rất tiếc khi không thể gặp riêng ngài và gửi lời chúc mừng".

Ritan giả vờ không để ý đến ánh mắt tò mò của ông ta và đáp lại bằng một giọng khô khan.

"Tôi tình cờ đi ngang qua vùng Đông Nam và anh ta đã nhờ tôi làm việc này giúp anh ta".

"Cậu tình cờ đi ngang qua phía Đông Nam, huh..."

Công tước lặp lại lời nói của chàng một cách mỉa mai, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười tự mãn.

"Nó khiến ta vô cùng tò mò là tại sao cậu lại tình cờ đi ngang qua khu vực đó. Theo những gì ta biết, trang viên của cậu nằm ở góc xa của phía Tây Nam. "

"Tôi là một hiệp sĩ, như ngài đã biết. Bản chất của tôi không phải là ở yên một chỗ."

Riftan nói ra cái cớ mà chàng đã chuẩn bị trước.

"Tôi đang săn quái vật và cuối cùng đã đi hết con đường phía Đông."

Đôi mắt của Công tước nheo lại vì nghi ngờ. Riftan đọc được biểu hiện của ông ta, nhận thấy rằng ông ta vẫn chưa nhận thấy điều gì đang xảy ra ở Dãy núi Lexos. Nếu công tước biết rằng con rồng đang thức tỉnh sau giấc ngủ của mình, ông ta sẽ không có lý do gì để triệu tập chàng và nói chuyện này.

Riftan chuyển chủ đề, tránh làm dấy lên sự nghi ngờ của ông ta.

"Tôi đã có thể chuẩn bị một món quà chúc mừng cho lễ đính hôn nếu tôi không lang thang để săn quái vật. Mong ngài hãy tha thứ cho tôi vì đã đến tay không".

"Lễ đính hôn vẫn chưa chính thức."



Công tước vuốt râu và tuyên bố.

"Tuy rằng Hoàng gia đúng là đã đến sắp xếp hôn sự, nhưng như ngươi biết, Thái tử điện hạ mới mười tuổi. Có vẻ như tin đồn là về việc tổ chức hôn lễ sau khi Thái tử hoàn thành việc du học, quà đính hôn đổ về từ khắp nơi. Nó cũng đã đặt ta vào một tình thế khó khăn."

Riftan sẽ đánh cược toàn bộ tài sản của mình rằng Công tước đã cố tình lan truyền những tin đồn đó; nếu không thì sẽ không có cách nào để những câu chuyện đó lan rộng ra ngoài biên giới Cung điện Hoàng gia, nhưng chàng nuốt những suy nghĩ hoài nghi và tiếp tục nói một cách tôn trọng nhất có thể.

"Dù thế nào đi nữa thì đúng là có việc để ăn mừng. Vì một cuộc hôn nhân tốt đẹp với con gái lớn của ngài... "

"Con gái thứ hai."

Công tước ngay lập tức sửa sai cho chàng.

"Đó là con gái thứ hai của ta, người sẽ kết hôn với Hoàng tộc, Rosetta Croix."

Riftan không biết mình đã căng thẳng đến mức nào cho đến khi nghe thấy câu trả lời của Công tước. Chàng cố tỏ ra bình tĩnh.

"Dù thế nào, được kết hôn trong một gia tộc danh giá là một điều đáng để ăn mừng."

"Ta đánh giá cao sự tử tế của cậu."

Công tước thở dài một cách kiềm chế và khoan thai ngồi trên chiếc ghế sa tanh. Sự nghi ngờ của ông ta về việc Riftan lang thang ở phía Đông Nam dường như đã không còn khi nét nghi ngờ biến mất trên khuôn mặt ông ta.

"Cậu có thể ra ngoài. Ta chỉ muốn biết lý do tại sao cậu lai đi loanh quanh trên lãnh thổ của ta."

Riftan lặng lẽ quay người, nhưng khi vừa tới cửa, chân chàng như thể bị dính chặt vào sàn và chàng không thể di chuyển được. Chàng cầm nắm cửa và nuốt khan. Có thể là người em gái hứa hôn lần này, nhưng có thể là một câu chuyện khác trong tương lai. Nàng là một người phụ nữ quý tộc của một gia tộc nổi tiếng, những người mong muốn có được nàng làm cô dâu của họ tràn đầy khắp mảnh đất này.

Một ngày nào đó, nàng cũng sẽ kết hôn với con trai cả của một gia tộc danh giá. Chàng muốn có thể tiếp cận nàng ít nhất một lần trước khi điều đó xảy ra. Riftan không thể cưỡng lại sự thôi thúc mãnh liệt và quay lại đối mặt với Công tước, người đang nhìn chằm chằm vào chàng đầy đe dọa, đôi mắt đầy điềm báo.

"Có chuyện gì?"

"... Tôi có một yêu cầu cá nhân để hỏi ngài, thưa Công tước."

Trán của Công tước nhăn lại, và lông mày của ông ta tụ lại như con sâu rớm. Ông ta nhìn chằm chằm Riftan một lúc lâu với đôi mắt sắc bén, cố gắng đào sâu vào ý định của chàng, rồi nhếch mép.

"Nói cho ta nghe về nó đi."

Mặc dù đã được cho phép, chàng vẫn không dễ dàng tìm được những từ ngữ phù hợp để nói. Chàng chưa bao giờ cảm thấy nản chí ngay cả trước Đức vua. Chàng liếm đôi môi khô của mình, gần như không mở miệng.

"Tôi muốn dâng hiến geth... cho con gái lớn của ngài."

Công tước mở to mắt vì cơn sốc bất ngờ. Riftan nín thở chờ đợi câu trả lời. Những lời đó luôn chạy trong đầu chàng, nhưng chàng chưa bao giờ có ý định để nó thoát ra từ miệng mình. Theo truyền thống, geth là những lời thề dành riêng cho vợ hoặc con cái của lãnh chúa.

Croix đang ở giữa một cuộc chiến căng thẳng với Hoàng gia với việc đính hôn, việc dâng hiến geth của chàng cho con gái lớn của Công tước có thể được hiểu là một hành động không trung thành với Hoàng gia. Tuy nhiên, chàng muốn với tới nàng bất chấp rủi ro đó. Dù chỉ là một lần, chàng cũng muốn hôn lên vạt áo của nàng và có thể gọi tên nàng. ☹ ☹

Riftan không còn chịu được sự im lặng kéo dài và nặng nề và lặp lại câu hỏi của mình.

"Ngài có cho phép tôi dâng hiến lời thề hiệp sĩ của tôi cho con gái lớn của ngài không?"

"... Cậu đưa ra yêu cầu này với mục đích gì?"

Công tước đặt câu hỏi, đôi mắt nheo lại nghi ngờ.

Khuôn mặt của Riftan đanh lại.



"Một geth chỉ có thể được trao một lần trong cuộc đời của một hiệp sĩ. Không hiệp sĩ nào được sử dụng geth của mình để thực hiện những ý định khác."

"Cậu đang nói rằng cậu chỉ muốn thể hiện sự tôn trọng thuần khiết của cậu với con gái ta sao?"

Công tước xứ Croix cười như chết lặng.

"Ta không thể tin được."

"Tôi chỉ..."

"Trước hết, ta không tin rằng cậu có danh dự của một hiệp sĩ."

Toàn thân Riftan cứng đờ trước sự sỉ nhục đột ngột. Công tước cầm ly rượu lên, làm ẩm môi rồi nói tiếp với giọng khó chịu.

"Danh dự chỉ có thể được truyền qua các thế hệ. Chỉ vì cậu có một chút khả năng sử dụng kiếm không có nghĩa là cậu có nó, nó không phải là thứ cậu có thể kiếm được trong một sớm một chiều."

"Tôi là... một hiệp sĩ đã nhận được danh hiệu của mình từ người cai trị của Whedon trước nhà thờ. Không có lý do gì để tôi phải nghe những lời xúc phạm như vậy".

"Ta không xúc phạm cậu. Ta chỉ đang nói sự thật. Thật không công bằng khi cậu cho rằng cậu đã có được danh dự như một quý tộc thực sự chỉ vì cậu được ban tặng sự ưu ái và chúc phúc của Bệ hạ."

Công tước tặc lưỡi với chàng như thể chàng thực sự đáng thương.

"Chắc hẳn cậu đang cố lợi dụng ta để xây dựng vị trí của mình, nhưng tốt hơn hết cậu nên gác lại những kỳ vọng vô vọng đó. Ta không có ý định để cậu ở gần ta cũng như con gái của ta".

Riftan đỏ mặt trước những lời lăng mạ dã man của ông ta. Chàng biết Công tước đã luôn coi thường chàng, nhưng chàng không ngờ lại bị chế giễu một cách công khai như vậy. Croix ngạo nghễ quay đầu về phía chàng trong khi chàng vẫn không thốt nên lời.

"Nếu đó là tất cả những gì cậu muốn nói, hãy ra ngoài và rời đi. Ta mệt rồi."

Riftan nắm chặt tay đến nỗi móng tay cứa vào da, sau đó chàng quay người rời khỏi phòng tiếp khách. Toàn thân chàng run lên vì tức giận vì lời sỉ nhục.

Chàng bước xuống cầu thang, quai hàm nghiến chặt. Ngay lúc đó, mắt chàng bắt gặp Maximillian Croix đang bước lên từ chân cầu thang. Riftan dừng lại và đứng thẳng người. Nàng cũng ngừng di chuyển như thể nàng cũng nhìn thấy chàng và khom vai.

Ánh mắt sợ hãi trong mắt nàng cào xé trái tim chàng dữ dội hơn bao giờ hết. Riftan cảm thấy sự tức giận đang thiêu đốt trong lồng ngực mình biến thành sự thất vọng. Nàng đứng sát tường với vẻ mặt kinh hãi. Riftan nhìn chằm chằm vào nàng, đi xuống cầu thang.

Chàng cảm thấy mình giống như một kẻ ăn mày khốn khổ bị ném ra ngoài trong khi đang cầu xin.