The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 36: Lời cầu hôn... Vô liêm sĩ




Mùa đông khắc nghiệt nhất đã đến khi Riftan vẫn kiên trì xây dựng lại Anatol như một kẻ bị quỷ ám. Tuy nhiên, cho dù lâu đài có được sửa sang bao nhiêu và dựng lên bao nhiêu bức tường, chàng cũng không thể xây dựng lại lòng tự tôn đã sụp đổ của mình.

Riftan đứng trên đỉnh của những bức tường lâu đài phía trước, hàm của chàng nghiến chặt lại khi nhìn xuống mặt đất đóng băng. Mỗi khi chàng nhắm mắt, ánh mắt khinh bỉ của Công tước Croix lại lóe lên trong ký ức của chàng và bất cứ khi nào đầu chàng tựa lên gối, khuôn mặt sợ hãi của nàng lại hiện ra trước mặt chàng. Chàng thô bạo xoa mặt mình, cảm thấy vô cùng hối hận vì đã cho phép những lời xúc phạm đó ném vào mình.

Bây giờ chàng thực sự phải thoát khỏi những tưởng tượng thoáng qua của mình. Chàng thậm chí không được phép quỳ gối trước nàng. Những suy nghĩ vô ích của chàng phải được chấm dứt ngay bây giờ. Riftan lặp đi lặp lại điều đó với chính mình. Maximillian Croix không còn là niềm an ủi cho nỗi cô đơn của chàng nữa, bây giờ mỗi khi nghĩ đến nàng, chàng chỉ thấy nhói đau mà thôi.

'Nếu đã sinh ra như rác rưởi trên mặt đất, con phải sống cuộc đời chỉ nhìn xuống mặt đất. Nhìn lên sẽ chỉ khiến con khốn khổ hơn thôi'.

Lời nói của cha dượng đã ăn sâu vào tận xương tủy. Sự hiện diện của nàng khiến chàng đau khổ hơn. Chàng sẽ sống cả cuộc đời còn lại của mình trong một cõi hư không đau đớn miễn là chàng không thể thoát khỏi sự khao khát có được nàng. Chỉ vì một người phụ nữ mà chàng không thể có bên cạnh, chàng đã phải chịu đựng sự cô đơn tột cùng cho đến ngày chết.

'Thực sự, phải dừng lại ngay bây giờ.'

Chàng không muốn tự làm kẻ ngốc nữa, thề sẽ không bao giờ đặt chân đến Croix nữa. Chàng sẽ thôi ra vào trang viên của Công tước chỉ để đuổi theo nàng bằng đôi mắt của mình và thoáng thấy người phụ nữ nhìn chàng như thể chàng là một con côn trùng nào đó. (TT)

Riftan bước xuống từ những bức tường thành và bước về phía lâu đài hoang tàn của mình, cầu nguyện rằng việc chịu đựng sự sỉ nhục mà chàng đã nhận từ Công tước có thể khắc một cơn giận đủ sâu trong trái tim chàng, để xóa bỏ sự hiện diện của nàng khỏi tâm trí....

Vài tháng trôi qua, khi không khí lạnh của mùa đông không còn nữa và tin đồn bắt đầu lan truyền rằng con rồng ở dãy núi Lexos đang thức giấc. Khi các đội thám hiểm bị tàn sát trong các khu rừng đầy sương, mỗi vương quốc bắt đầu sốt sắng thành lập quân đội để tiêu diệt con rồng.

Khi hàng ngàn binh lính đóng trại gần Núi Lexos, những tiên đoán của Vua Ruben đã xuất hiện và một vụ náo động lớn xảy ra sau đó. Người dân trở nên kinh hãi, thu dọn đồ đạc và di cư lên phía Bắc. Cuộc diễu hành bất tận của thường dân trên các khu đất bị đóng băng, khiến các địa chủ phải đối mặt với cuộc đấu tranh để trấn áp những người nông nô bỏ trốn.

Trong số tất cả mọi người, chính Công tước xứ Croix là người đánh hơi ngọn lửa nhanh nhất. Riftan nhăn trán khi đọc các báo cáo do những người cung cấp thông tin mang đến. Khi lệnh điều động được ban hành cho Công tước xứ Croix, ông ta tập hợp các chư hầu của mình, triệu tập các biện pháp đối phó. Chàng tự hỏi kẻ gian xảo này sẽ luồn lách như thế nào để thoát khỏi tình trạng khó khăn này.

Môi của Riftan nhếch lên đầy giễu cợt khi chàng ném tấm giấy da vào lò. Ngọn lửa trong đó bùng lên, thắp sáng doanh trại trong chốc lát. Chàng bẻ nhỏ một ít củi và chất lên đống lửa, đảm bảo rằng tấm giấy da sẽ cháy thành tro, và bước ra khỏi lều để nhìn lên bầu trời hừng đông. Một bóng xanh lơ lửng trên những khu rừng sương mù.

Các lãnh chúa của vùng đất phía Tây của Whedon không được miễn trừ lệnh phái cử. Thay vào đó, họ có nhiệm vụ canh gác lũ quái vật vượt qua biên giới. Hàng trăm nghìn con quái vật ẩn nấp trong dãy núi Lexos và chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ cố gắng di cư để tránh con quái vật mạnh nhất. Nhiệm vụ của các lãnh chúa là ngăn chúng xâm lược những vùng đất của Whedon.

"Ngài Calypse, một sứ giả đã đến từ Lâu đài Croix."

Khi chàng đang kiểm tra các rào chắn được dựng tạm thời, một người lính lao đến và hét lên. Riftan nhướng mày.

"Vì lý do gì mà sứ giả từ Lâu đài Croix tìm ta?"

"Tôi chưa nghe chi tiết. Sứ giả khăng khăng sẽ gửi thông điệp của mình trực tiếp cho ngài..."

Đôi mắt của Riftan nheo lại và chàng nói với một giọng lạnh lùng.

"Hãy bảo anh ta đợi. Ta vẫn chưa hoàn thành việc tuần tra".

Người lính tỏ ra bối rối trước phản ứng của chàng, nhưng Riftan chỉ phớt lờ cậu ta và đi về phía tháp canh. Mặt trời đang ló dạng dần trên những đỉnh núi tối tăm.

Không bao lâu nữa, hàng chục ngàn binh sĩ sẽ bắt đầu hành quân đến đó, đặt tất cả mạng sống của họ vào cuộc chiến. Không thể nào biết được bao nhiêu người sẽ có thể sống sót trở lại. Chàng nhìn chằm chằm vào mười hai đỉnh núi sừng sững trên bầu trời, nhấp một ngụm từ bình để làm ẩm môi. Hàng trăm binh sĩ đã mất mạng khi cố gắng vượt qua các lá chắn của con rồng. Chàng không thể tưởng tượng được trong tương lai sẽ có thêm bao nhiêu xác chết chất đống trên đó.

"Thưa Ngài Calypse, sứ giả liên tục yêu cầu gặp ngài ngay lập tức."

Khi mặt trời lên đến đỉnh, người lính lại đi đến gần chàng, thúc giục, và Riftan cau mày. Chàng thực sự đang cân nhắc bỏ qua nó, nhưng chàng muốn tránh gây ra bất kỳ vấn đề không cần thiết nào giữa tình huống đó, vì vậy chàng chỉ thở dài.

"Ta đến ngay."

Người lính dẫn chàng đến thẳng sứ giả đang ở trong doanh trại. Sứ giả của Công tước Croix chào đón chàng với vẻ mặt giận dữ, đã chờ đợi gần nửa ngày.

"Tôi đã đi không ngừng nghỉ suốt ba đêm ba ngày để gặp ngài."

Chàng lắng nghe khi người đàn ông vuốt ve bộ râu rậm rạp của mình, thậm chí không chào hỏi chàng một cách thích hợp.

"Công tước sẽ không hài lòng nếu ông ấy biết rằng tôi đã liên tục chờ đợi như thế này."

Riftan trừng mắt nhìn anh ta một cách đáng sợ.

"Ta được ban lệnh bởi Đức Vua để bảo vệ biên giới, ngăn chặn những sinh vật xấu xa xâm chiếm vùng đất này. Ngài đang nói rằng thông điệp của Công tước quan trọng hơn mệnh lệnh của Nhà vua sao?"

Miệng của người đàn ông hé mở như thể định phản bác lại lời nói của chàng, nhưng ngay sau đó đóng lại. Sau một lúc im lặng, anh ta nói với một giọng nhẹ nhàng hơn.

"Có hàng ngàn binh lính đang cắm trại ở đây. Ngay cả khi Lãnh chúa vắng mặt trong thời gian ngắn, hàng phòng ngự cũng sẽ không bị phá vỡ ngay lập tức."

"Ta chỉ ưu tiên nhiệm vụ phải làm."

Khuôn mặt của Riftan thể hiện sự khó chịu.

"Thay vì lãng phí thời gian để phàn nàn, hãy nói cho ta biết ngài cần gì. Điều gì đưa ngài đến đây?"

"... Ngài hẳn đã nghe nói rằng Bệ hạ đã giao quyền chỉ huy cuộc chinh phục rồng cho Công tước."

Sứ giả nói với một giọng điệu dịu dàng, như thể đang kìm nén sự không hài lòng của mình.

"Vì lý do đó, tôi đã được cử đến để gửi một lời đề nghị cho Ngài Calypse."

"...Một đề nghị?"

Riftan hỏi với giọng gầm gừ, quyết định từ chối bất cứ điều gì ông ta đề nghị ngay lập tức. Chàng nheo mắt lại, thật khiến người khác chết lặng. Sau khi phun ra những lời sỉ nhục vào mặt chàng, chàng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy một lời đề nghị từ ông ta.

"Ông ta đề nghị cái quái gì chứ?"

Sứ giả im lặng trong một lúc lâu, hầu như không mở miệng, dường như đã chán ngấy với thái độ thù địch của Riftan.

"Đức ngài... đang đề nghị gả con gái lớn của ông ấy, Maximillian Croix, cho ngài, nếu ngài Lãnh chúa nắm quyền chỉ huy cuộc chinh phục rồng."

"...Cái gì?"

Riftan mở miệng ngơ ngác. Chàng không hoàn toàn hiểu được những gì sứ giả đang nói. Sứ giả tiếp tục nói một cách bình tĩnh trước chàng, nửa dồn nén.

"Đây là một nhiệm vụ sống còn sẽ quyết định số phận của khu vực phía Tây. Ông ấy dự định sẽ giao nhiệm vụ này cho người chiến binh có kinh nghiệm và năng lực nhất trong số tất cả".

"...Ngài đang nói về ta sao?"

"Công tước đánh giá cao khả năng của ngài."

Môi của Riftan nhếch lên thành một nụ cười tự mãn. Nó khiến chàng tự hỏi Công tước mặt dày đến mức nào mà lại đưa ra một đề nghị rời rạc như vậy với chàng, nó giống một sự xúc phạm hơn. Điều đúng đắn cần làm là rời khỏi doanh trại ngay lập tức.

Tuy nhiên, đôi chân như bị mắc kẹt, chàng bất động. Riftan thô bạo xoa tay lên trán. Giọng nói kiêu ngạo của sứ giả xuyên qua cái đầu đã cứng lại như xi măng của chàng.

"Không phải đó là một vinh dự lớn khi có con gái lớn của Công tước làm nàng dâu của ngài sao? Đó là một đề nghị chưa từng được đưa ra trước đây."

"Vậy thì... ta nên biết ơn và nói lời cảm ơn sao?"

Riftan đáp trả giữa hai hàm răng đang nghiến lại. Sự tức giận của chàng chỉ lớn dần lên trước sự kiêu ngạo của Công tước, người cố lợi dụng chàng và cố tỏ ra hào phóng. Công tước thấy chàng thật nực cười lắm hay sao mà có đủ can đảm để đề nghị điều đó với chàng? Đôi mắt chàng như muốn đỏ lên vì xấu hổ. Điều khiến chàng xấu hổ nhất là cảm xúc của chàng đang dao động như thể chàng không kiểm soát được.

Chàng nắm chặt tay. Chàng sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân về sự lưỡng lự mà chàng đang gặp phải. Lời đề nghị thậm chí không đáng để xem xét. Không chỉ liều mạng của một mình chàng, mà số phận của Đội Hiệp sĩ Remdragon và Anatol cũng sẽ như ngàn cân treo sợi tóc.

Liệu chàng có buộc các hiệp sĩ phải tuân theo mệnh lệnh chỉ để thỏa mãn lòng tham của mình? Riftan nghiến chặt răng đến mức có cảm giác như hàm của mình sắp vỡ ra bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, Maximillian Croix khinh thường chàng. Nàng sẽ mong muốn có một chàng rể tốt hơn, một người đàn ông tốt hơn, không phải là một đứa con hoang mang dòng máu lai, xuất thân từ nông dân. Riftan phun ra những lời của mình, như thể máu cũng sẽ trào ra theo nó.

"Ta từ chối."

Nói ra những lời đó còn khó hơn bất cứ điều gì chàng đã trải qua trong cả cuộc đời mình. Đôi mắt của Riftan lặng lẽ dán chặt vào mặt đất, như thể có một cái lỗ khổng lồ đang xuyên qua ngực chàng. Khi chàng từ từ ngước mắt lên, chàng thấy khuôn mặt của sứ giả đanh lại vì tức giận. Người đàn ông nói một cách đầy đe dọa.

"Ngài đang từ chối cơ hội xây dựng mối quan hệ sâu sắc với gia tộc của Công tước sao?"

"Ta có một mảnh đất và những người mà ta phải chịu trách nhiệm."

Riftan nói ra một cách nhẫn tâm.

"Hãy nói điều này với Công tước. 'Hãy tự giữ lấy danh dự cho chính mình'."

Người đàn ông lạnh lùng nhìn chàng rồi từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Tôi sẽ chuyển thông điệp của ngài cho ông ấy. Tuy nhiên, ngài sẽ hối hận vì những lời mình đã nói ngày hôm nay".

Sứ giả bắt đầu di chuyển về phía lối ra và tặc lưỡi như thể thương hại chàng.

"Công tước đạt được bất cứ điều gì mà ông ấy muốn. Tốt hơn hết là ngài nên ngoan ngoãn chấp nhận lời đề nghị của ông ấy".

Riftan mở cửa để anh ta bước ra khỏi doanh trại. Người đàn ông cúi đầu và bước ra ngoài. Khi tiếng bước chân của sứ giả ngày càng xa, chàng cảm thấy như mình đang rơi vào một chốn xa xăm.

Riftan cắn chặt môi mình cho đến khi nó chảy máu, kìm nén ý muốn đuổi theo anh ta ngay lập tức.

'Làm tốt lắm. Thực sự, rất tốt.' Riftan tự nghĩ.

***

"Tôi luôn biết rằng ông ta là một con người vô liêm sỉ, nhưng điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi."

Hebaron nghe về những gì đã xảy ra trong ngày, lắc đầu như thể những chuyện đó thật ngớ ngẩn. Lời đề nghị của Công tước nhanh chóng lan truyền trong các hiệp sĩ qua miệng của những người lính canh gác doanh trại. Tất cả các hiệp sĩ đều phun ra lời nói về sự kiêu ngạo của công tước.

"Ngay cả Vua Ruben cũng không thể ngờ rằng người đàn ông đó lại xảo quyệt như vậy."