Thế Thân

Chương 22




Trăng treo trên không, ánh trăng nhu hòa đổ xuống, thiếu nữ ở phần trong giường cuộn mình bất an, vị Đế Vương ngủ phần ngoài giường ôm chặt nàng trong vô thức, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ như tấm lụa mỏng phủ lên người cả hai, đẹp như một bức tranh.

Bầu trời tối đen như mực có gắn vài ngôi sao tỏa sáng, chớp lóe chớp lóe, như cái nháy mắt của một đứa trẻ tinh nghịch, nhưng sau đó, những ngôi sao bị mây đen che khuất, ngay cả trăng cũng không còn nhìn thấy được nữa, trong phòng càng thêm u ám, ngoài cửa sổ mưa thu rơi tí tách, một luồng gió lạnh thổi vào mở tung cửa sổ, kinh động giấc ngủ ngắn của thiếu nữ.

Cánh tay để lộ ra ngoài tấm gấm rụt lại, hướng về nơi ấm áp trong vô thức, nắm rồi, sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Nhưng vẫn thấy lạnh.

Hàng lông mi dày khẽ rung động, Liễu Vận Ngưng tỉnh lại trong mệt mỏi, chậm rãi mở mắt, ánh mắt sáng như ánh sao vì mới thanh tỉnh được vài phần nên trở nên mông lung, giương mắt ngỡ ngàng, nhìn bốn bề tối tăm khiến người khác khó thở trong kinh ngạc.

Tiếng mưa rơi tí tách rõ ràng trong đất trời tĩnh mịch, đôi mắt nàng rõ dần, rốt cục cũng nhớ ra.

Lại thêm một luồng gió lạnh nữa thổi đến, nàng rùng mình, hướng về nơi ấm áp, Đế Vương cũng cảm thấy sự lạnh lẽo nơi nàng, bàn tay ôm ngang eo nàng siết lại, ôm nàng thật chặt vào lòng.

Nàng giật mình, ngơ ngác nhìn cánh tay đặt trên eo.

—- Ấm quá, thật sự rất ấm.

Nào giờ đều ngủ một mình, dù có lạnh cũng chỉ có thể tự nhai chăn bông, rốt cục đã bao lâu nàng không cảm nhận hơi ấm từ người khác rồi?

Hình như đã rất lâu, rất lâu rồi, nàng đã quên hơi ấm của người là như thế nào.

Ấm áp như vậy, vẫn luôn là thứ bản thân khao khát, vẫn luôn như vậy.

Ngẩng đầu sững sờ, nàng nhìn nét mặt anh tuấn gần trong gang tấc, có hơi thất thần.

—- Tại sao một người lạnh lùng hà khắc như y, lại có cái ôm ấm áp như vậy.

Ấm áp như vậy, ấm áp đến nỗi, khiến lòng kẻ khác sinh nhớ nhung.

Nhưng mà —-

Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, đôi mắt sáng ngời ảm đạm.

—- Cái ôm ấm áp như vậy, không thể thuộc về nàng, vĩnh viễn không bao giờ, thuộc về nàng.

Hơi ấm của người, giống như độc dược gây nghiện, muốn bỏ cũng không bỏ được.

Vì vậy, nàng thừa lúc bản thân chưa kịp nghiện, chặt đứt những ý niệm nảy sinh trong đầu, đã không có được, cũng sẽ không mất đi.

Sự ấm áp này không phải thứ nàng có thể xa cầu được.

Nhưng mà —-

Nhắm mắt, hàng mi thấm đẫm nước mắt lạnh lẽo.

—- Tại sao, ta không thể có được sự ấm áp giống vậy? Tại sao? Ta lại cảm thấy lạnh lẽo? Tại sao trong mắt kẻ khác, người sai vĩnh viễn là ta? Tại sao ta nhất định phải trở thành tội nhân?