Thế Thân

Chương 23




Lúc tỉnh lại trời đã sáng rồi, giường bên lạnh lẽo nói cho nàng hay, người ấy rời đi đã lâu.

Nàng chỉ ngây ra một lát, liền lẳng lặng xốc tấm gấm lên rồi xuống giường, chiếc áo mỏng màu trắng trên người có hơi hỗn độn, thân mình đơn bạc vì tiếp xúc với khí lạnh mà không nhịn được khẽ run lên.

Ngẩng đầu, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, vẻ mặt nàng mờ mịt.

—- Giấc mộng kéo dài mười năm ấy, đã đến lúc nên tỉnh lại rồi!

Đưa tay ôm lấy chính mình, nàng khẽ giọng gọi: "Lưu Dục—-"

"Nương nương, người tỉnh rồi?" Nghe thấy thanh âm của nàng, Lưu Dục lập tức từ ngoài chạy vào, có thể thấy nàng vẫn luôn đứng ở ngoài chờ.

"Ừ, giúp ta chuẩn bị một ít nước ấm, ta muốn tắm rửa!"

"Đã chuẩn bị xong rồi, vì không biết khi nào nương nương tỉnh lại, nên giờ vẫn còn đang nấu nước ở ngoài, chỉ cần nương nương tỉnh lại là có thể tắm được rồi!"

"Ừ!" Nàng cười cười: "Sao ngươi biết ta dậy sẽ muốn tắm rửa trước?"

"Lý Nhĩ có nói, đây là thói quen của nương nương!"

"A, hiếm khi nàng còn nhớ!" Ánh mắt nàng có hơi lo lắng, sự đau nhức trên người nàng cũng đã giảm đi không ít.

"Nương nương—-" Biểu cảm của Lưu Dục không được thoải mái như nàng, im lặng một lát, nàng nghiêm túc nói: "Nô tỳ hy vọng nương nương có thể đưa Lưu Dục xuất cung."

"Tại sao?" Liễu Vận Ngưng quay đầu lại, vẻ mặt hoang mang.

"Lý Nhĩ nàng, không thích hợp ở trong cung." Lưu Dục thật lòng cầu xin: "Nàng rất dễ gặp rắc rối, sẽ gây phiền phức cho nương nương."

"Lưu Dục—-" Vẻ mặt Liễu Vận Ngưng trở nên nghiêm túc hẳn lên, xoay người, nàng không hề nhìn Lưu Dục, vào phòng trong để tắm rửa, trước khi đi, nàng dừng lại, lãnh đạm nói: "Ta không hy vọng sẽ được nghe những lời này một lần nào nữa!"

"......"

"Nghe rõ chưa?"

"Nô tỳ rõ rồi ạ!"

Lẳng lặng đứng tại chỗ, cho đến khi tiếng nước chảy từ phòng trong truyền đến, vừa cầm một bộ xiêm y sạch sẽ, vừa mang vẻ mặt phức tạp tiến vào phòng trong.

—- Nàng thật sự không rõ, tại sao nương nương lại đi lưu một kẻ phiền phức như vậy ở bên cạnh!

"Nương nương, xiêm y nô tỳ đặt ở chỗ này, người còn cần gì nữa không ạ?"

"Không, ngươi ra ngoài trước đi!"

"Vâng!"

Vừa từ trong bước ra thì đụng phải Lý Nhĩ, lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng không mấy vui vẻ gì, Lưu Dục không có hảo cảm đối với Lý Nhĩ, đang định làm như không thấy, thì phát giác ống tay áo bị kéo lại, nàng nhìn Lý Nhĩ không mấy kinh ngạc.

"......" Mặt Lý Nhĩ đỏ ửng, khẽ nói gì đó, nhưng quá nhỏ, Lưu Dục không nghe rõ, đang định hỏi, Lý Nhĩ lại nói to hơn, lặp lại một lần nữa: "Lưu Dục tỷ, xin lỗi!"

Nghe lời xin lỗi bất ngờ của Lý Nhĩ, Lưu Dục không thể hiểu nổi, không khỏi hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

"Ngày hôm qua Lý Nhĩ tính xin lỗi Lưu Dục tỷ, chuyện hôm qua là do Lý Nhĩ không hiểu chuyện, Lưu Dục tỷ đại nhân đại lượng, đừng tính toán với Lưu Dục có được không? Nể tình nương nương, chúng ta hòa đi!"

Nghe những lời Lý Nhĩ nói, Lưu Dục chỉ liếc mắt nhìn nàng không mặn không nhạt, lãnh đạm nói: "Không sao, ta chỉ suy nghĩ thay cho nương nương thôi, chỉ cần ngươi không gây phiền phức cho nương nương là được!"

"Ừ ừ!" Lý Nhĩ gật đầu không thôi, nở nụ cười thật tươi: "Sau này Lý Nhĩ sẽ chú ý, nhất định không gây phiền phức cho nương nương!" Nàng cam đoan.

Thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, Lưu Dục nói: "Mong sao ngươi nói được làm được!"