“Ngồi dậy, ăn trưa.”
Thì ra vừa rồi hắn đi mua thức ăn và thuốc uống cho An Ninh. Cô được hắn đỡ dậy, ánh mắt khó hiểu vẫn ghì chặt vào hắn không rời. An Ninh không biết vì sao hắn lại đột ngột tốt bụng như vậy. Bản thân thật sự nghĩ nó không đáng, vì bản thân cô vốn không đáng.
Cô chỉ lẳng lặng ăn lấy phần cháo của mình, còn Mạnh Đình thì cũng chịu khó ăn cơm phần mua bên ngoài. Hai người mạnh ai ngày đấy ăn, không ai nói với ai lấy một câu. Khi ăn xong An Ninh định lấy thuốc của mình uống nhưng Mạnh Đình không chịu, bắt cô phải uống thuốc mà hắn mua cho. Cô cũng đành vậy.
Dường như hôm nay chẳng có công việc gì, hắn ngồi lại ở nhà cô đọc sách, những cuốn sách mà An Ninh hay mua. Giữa bọn họ có điểm chung là đều thích những cuốn sách về vũ trụ và trinh thám. Đọc một lúc thì An Ninh thấm thuốc và ngủ gật.
Đến chiều cô mới tỉnh lại, lúc ấy cơ thể cũng sảng khoái hơn rất nhiều. Cô nhìn quanh phòng để tìm kiếm bóng người ban trưa nhưng không thấy. Đập vào mắt chỉ có tiền được cái ly nhỏ đè lại trên bàn. Số tiền không nhỏ. An Ninh hiểu được đó là do ai. Cô định mở điện thoại để gọi cho Mạnh Đình thì hắn đã nhắn cho cô từ lúc nào.
“Tối nay đến nhà của tôi, sáu giờ.”
“Nhưng mà tiền số đó là thế nào?”
“Tôi thưởng cho em vì đã làm hài lòng tôi. Đừng lắm lời, nhớ đúng giờ.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Quái lạ, hôm nay hắn hẹn cô sớm như vậy, có phải hắn muốn hành hạ cô ngay lúc cô đang đau yếu hay không? An Ninh thở dài, đặt báo thức rồi nào dài trên giường.
Gần đến giờ, An Ninh đi đến chỗ môi giới để chọn quần áo và trang điểm. Nhưng cô nghe được thông tin bọn họ đã đơn phương cắt đứt hợp đồng với cô. Hỏi ra mới biết là Mạnh Đình đã dùng thế lực đòi bên kia làm như vậy. Số tiền bồi thường hợp đồng cũng là Mạnh Đình đưa cho bên phía môi giới để đền bù cho cô.
An Ninh cảm thấy hắn ta thay đổi bất ngờ nên cảm thấy rất hoang mang. Cô không nghĩ ra được lí do. Tự trấn an bản thân, chắc là anh ta cảm thấy cô vừa miệng chăng? Cứ cho là không quan tâm, vì dù sao hắn cũng sẽ là vị khách cuối cùng của cô. Nên An Ninh nghĩ không cần phải hỏi lại hắn.
An Ninh cầm số tiền trong tay cũng chẳng biết nên làm gì. Cô đành ăn mặc đơn giản, cũng không trang điểm mà đi lại nhà của hắn. Dù sao thì cũng gần đến giờ, chỉ sợ chuẩn bị thêm lại trễ thì không hay.
Bước vào bên trong, hôm nay chẳng phải như bao ngày. Hắn bước vào phòng tắm nhưng không ra lệnh cho cô lên phòng mà là ra nhà bếp. Cô cũng im lặng đi ra. Tầm hơn mười phút hắn bước đến, người làm cũng dọn cơm ra sẵn. Tất cả như chỉ đợi chờ hắn ra lệnh vào bữa.
“Ăn đi.” Hắn nói.
An Ninh trố mắt nhìn hắn, khẽ gượng cười, nói:
“Hôm nay anh bị làm sao vậy?”
“Không có làm sao cả. Ăn đi rồi mới có sức lâm trận.” Dứt lời, hắn ăn không nói thêm tiếng nào nữa.
Không gian dần trở nên im lặng tuyệt đối. An Ninh biết ngay, hắn gọi cô đến sớm chẳng có gì tốt đẹp. Tuy vậy, phải công nhận cơm nhà hắn ta nấu ngon thật nhưng An Ninh không dám ăn nhiều.
Xong bữa, hắn gọi cô lên phòng. Tưởng bản thân sắp phải chịu dày vò, cô cố tình ghé nhà vệ sinh dưới tầng ở trong đó một lúc lâu để tỉnh táo rồi mới bước ra. Mở cửa phòng, vẫn là hắn đang ngồi trên giường, quần áo không chỉnh tề. Hắn đưa hai ngón tay gọi cô lại. An Ninh dè dặt tiến lại gần, khoảng cách giữa bọn dần thu bé. Cô đứng trước mặt hắn, theo thói quen định cởi quần áo. Nhưng bất ngờ khi cánh tay đã bị ngăn lại. Giọng hắn trầm đục:
“Dùng miệng đi.”