Thèm Thương

Chương 16: Bạn mới




“Dùng miệng đi.”

Chậm lại vài nhịp, An Ninh hiểu ý nên quỳ xuống giữa hai chân của hắn. Những gì nên làm cũng phải làm. Tuy kĩ thuật của cô rất tệ nhưng miễn cưỡng một lúc thì Mạnh Đình cũng thỏa mãn.

“Xong rồi, về đi.” Mạnh Đình ngồi trên giường, vẫn chưa chỉnh lại quần áo.

“Chuyện gì đây? Hôm nay anh… bị bệnh hả?” Cô thắc mắc về những hành động hôm nay của hắn.

Người đối diện hiểu rõ những gì đối phương đang nghi ngờ, nhưng hắn cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào. Hơn hết, tất cả đều xuất phát từ sự hứng thú nhất thời hắn cũng chẳng biết gọi đó là gì. Nhưng hắn biết được rằng, vào một ngày nào đó khi bản thân chán ngán hắn cũng sẽ vứt bỏ cô như cách hắn đã từng làm với biết bao cô gái khác.

Sự thật phũ phàng, hay là sự té ngã đầy đau đớn của một kẻ quá tự tin vào sức kiềm chế của bản thân?

Không nhận được câu trả lời, An Ninh nhìn hắn một lúc. Cả hai nhìn nhau qua đôi con ngươi đầy những suy nghĩ giấu kín. Cuối cùng vẫn là một đáp án chưa được phơi bày. An Ninh chào tạm biệt rồi rời đi. Trên đường, cô ghé vào siêu thị mua vài món đồ để trữ trong nhà, phòng những lúc đau ốm cũng có cái mà ăn. Tránh như hôm nọ, nhà đã hết tiền cũng hết cả thức ăn khiến cô vừa chống lại đau bệnh còn phải chịu cơn đói hành hạ.

An Ninh lựa được mấy món thì chuyển sang quầy thực phẩm tươi, định mua tí trứng với rau. Không biết từ đâu, một chàng thanh niên chạy đến núp sau quầy mua hàng. An Ninh còn đang ngây người thì người nọ gấp gáp nói:

“Đừng nói tôi ở đây.”

Cô chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn định lên tiếng hỏi chuyện thì có hai ba người mặc áo đen chạy đến. Thấy cô ngây người một mình, một tên trong số đó lên tiếng:

“Xin hỏi, cô có thấy một thanh niên hơi cao, mặc áo khoác trắng chạy ngang đây không?”

Chần chừ hai giây, An Ninh lấy lại bình tĩnh nói:

“Có, lúc nãy tôi thấy cậu ta chạy vào hàng sữa, sau đó chạy ra cổng rồi.”

Không kịp trả lời, cả đám người kia liền đuổi theo. An Ninh quay lại, nhìn chàng thanh niên lúc nãy vẫn còn đang co người ngồi bên dưới.

“Ra đi, bọn họ đi mất rồi.”

Người nọ bước ra, thở phào một cái. Anh ta chống hai tay lên hông, quay sang nói với cô:

“Trời ạ, cô làm tôi hết hồn thật đó. Cũng may hì hì. Cảm ơn nha.”

“À, không có gì. Bọn họ là sát thủ sao?” An Ninh tò mò hỏi. Cô nghĩ mình đã là người có ơn với hắn cho nên tự cho bản thân một chút đặc quyền.

“Đúng rồi, bọn họ là sát thủ của gia đình tôi ấy, hì hì.” Chàng thanh niên vui vẻ cười, trông rất phóng khoáng. Nhưng câu trả lời của anh ta mới làm cô khó hiểu, sát thủ của gia đình sao? Chẳng lẽ anh ta bị gia đình truy sát? Nghe cứ như trong phim ấy, An Ninh khẽ cười.

Chàng thanh niên bị nụ cười đột ngột của An Ninh làm cho thu hút. Thật sự, đẹp lắm!

“Thôi xong chuyện rồi ha. Tôi đi mua đồ của mình đây.” An Ninh đẩy xe đình rời đi thì bị người ta bám theo phía sau lưng, người này vẫn không ngừng làm phiền.

“Xin hỏi cô tên gì? Tôi có thể mời cô một bữa cơm để cảm ơn không?”

“Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi đã ăn rồi.” An Ninh đáp.

“Ăn rồi sao? Vậy thì đi ăn kem đi, ăn kem mát lắm.”

“Xin lỗi, tôi không cảm thấy nóng.”

“Nhưng mà… nhưng mà đi đi, vui lắm.”

“Tôi không đi được.”

“Đi đi mà, đi đi mà.” Anh ta đu vào chiếc xe đẩy hàng, miệng cứ liên tục đòi đi. Nếu người ta không chú trọng vào ngoại hình có khi còn nghĩ anh ta là con trai đang nhõng nhẽo với mẹ nữa. Thấy mọi người nhìn mình An Ninh cũng không tiện từ chối, tránh để anh ta gây thêm chuyện xấu hổ.

“Được rồi, tôi đi. Nhưng trước tiên anh im lặng và chờ tôi mua hàng xong đã.”