Thèm Thương

Chương 19: Bé con?




“Hai người quen nhau sao?” Giọng Mạnh Đình trầm xuống.

“Đúng rồi, em biết bé An Ninh này khi mới về nước.”

Bé? Cách gọi gì vậy? Nhìn mặt An Ninh tuy có nét trẻ trung, nhưng để nói là đáng yêu má phúng phính thì không hề. Nghe cậu ta gọi mà cả An Ninh và Mạnh Đình đều sởn da gà. Thấy hai người họ trố mắt nhìn mình, Mạnh Đàm khó hiểu hỏi ngược lại:

“Mình nói sai gì sao?”

Có nên nói sự thật không? Sự thật là gì? Sự thật là sến quá!

An Ninh nghĩ vậy nhưng không thể nói ra. Cô lại nở nụ cười hóa giải mọi ngượng ngùng. An Ninh quay lại nhìn Mạnh Đình, hỏi:

“Sếp gọi tôi có việc gì ạ?”

“Tôi gọi cô là để nói về việc kí hợp đồng, ngày mai chuẩn bị đi cùng tôi.” Mạnh Đình đáp.

“Vâng! Nếu đã hết tôi xin phép ra ngoài.”

An Ninh tránh hắn như tránh tà. Mới vừa rồi tính tình còn dễ chịu, lâu lâu cứ dở dở ương ương. Đúng là chẳng ai chịu nổi, cô chắc chắn cũng không chịu nổi.

“Hê, bé con chờ anh đã.”

“Đi đâu vậy, ở lại đây dọn cho xong đi chứ!” Mạnh Đình thấy em trai chạy đi thì gọi lại.

So với công việc nhàm chán đó thì An Ninh hấp dẫn hơn gấp vạn lần, đương nhiên Mạnh Đàm không thương lượng mà dứt khoát chạy theo An Ninh. Trước khi khuất dạng còn nhả thêm một cậu:

“Không dọn, để tí dọn.”

Bất lực trước cậu em, Mạnh Đình đành để cậu chạy đi. Ngẫm lại, không hiểu tại sao hắn lại không thoải mái khi Mạnh Đàm có cử chỉ thân mật với An Ninh.

“Chờ anh với bé con.” Mạnh Đàm đuổi kịp đến nơi, đứng trước cầu thang gọi cô. Xung quanh người qua lại không ít, đương nhiên ánh mắt của bọn họ đã thầm đánh giá. Hơi khó xử, cô nhẹ giọng đáp lại để cho nhanh xong chuyện.

“Tôi đây, anh không làm việc sao?”

“Đống công việc nhàm chán đó hả? Anh không thèm làm đâu.” Đương nhiên, cậu cảm thấy bản thân xin ra không phải để làm việc.

An Ninh biết rõ, cậu ấm như Mạnh Đàm thì cần gì làm việc. Chỉ có cô mới bán thân trả nợ từng ngày thôi.

“Hôm nọ đi chơi rất vui, nhưng giờ này còn trong giờ làm việc. Chắc tôi phải về vị trí đây, có gì liên lạc sau nhé.” Dứt câu An Ninh đã chạy mất dạng rồi. Ở đó có khi lại rước thêm cả chục tấn phiền phức.

“Này, chưa nói xong mà bé con.” Đến lúc Mạnh Đàm phản ứng lại thì An Ninh đã chạy đi ra. Cậu cũng chỉ có thể đứng phía gọi to. Điều này lại hoàn hảo thu hút rất nhiều người nhìn về phía bọn họ.

“Mình cứ thấy có gì đó kì kì.” Mạnh Đàm lẩm bẩm rồi chợt nhớ ra cái gì đó nên vội vội vàng vàng chạy đi.

“Chết rồi, chưa dọn xong nữa.” Cậu chạy về văn phòng tiếp tục với công việc mới là chân sai vặt của Mạnh Đình. Đúng là miễn cưỡng người ta làm nên chất lượng rất kém, rất rất kém.

Gần bảy giờ, An Ninh đang mang giày chuẩn bị bước ra cửa thì chuông điện thoại reo. Thì ra là Hạ Nhiên đã đến nơi nhưng không biết cô ở căn trọ nào nên vẫn còn đứng trước ngõ. Cô tranh thủ đóng cửa để ra đón Hạ Nhiên. Hai người gặp nhau thì vui lắm, chuẩn bị đèo nhau đi ăn thì từ xa có chiếc taxi đỗ gần đó. Người bước xuống không ai khác là Mạnh Đàm.

“Xin chào, anh đến rồi đây.”

“Chị mời anh ấy sao?” Cả hai chị em ngơ ngác nhìn nhau, rồi Hạ Nhiên hỏi.

Cậu ta không ngại khi thấy có người lạ mà chủ động đến bắt chuyện làm quen một hồi thì mới biết đó là em trai của sếp. Cả ba người đều rất vui vẻ nên dắt nhau cùng đi ăn, đi chơi.