Thèm Thương

Chương 20: Đây là cuộc sống của tôi




Hôm nay Mạnh Đình cũng không có ở nhà. Anh bận đi gặp đối tác, dùng bữa tiệc thân mật. Việc xong cũng đã hơn chín giờ cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến trò chơi vui vẻ. Dạo gần đây cảm thấy An Ninh rất tốt, tuy nhiên vẫn chưa là cái gì đó khiến hắn buộc phải nghiện ngập. Công việc càng nhiều thì mọi người xung quanh cũng mờ nhạt trong mắt hắn. Người ta vẫn thấy hắn hoan lạc nhưng vẫn còn còn khôn chán.

“Chúng ta lái xe về nhà luôn phải không sếp?” Bước ra khỏi buổi tiệc tài xế riêng hỏi.

Mạnh Đình suy nghĩ một lúc rồi đáp:

“Lái xe về nhà nhưng chậm thôi, tôi muốn ngắm đường phố một chút.”

Đèn ở thành phố tấp nập bậc nhất đẹp đến khó cưỡng. Tuy đã tối nhưng trên đường không vắng người. Họ đổ ra đường vui chơi, hẹn hò, đi dạo. Đã từ rất lâu rồi hắn chưa từng như vậy, kể từ khi bắt đầu tập trung tất cả vào công việc. Mỗi ngày đối với Mạnh Đình là làm việc, rồi về nhà, thứ khiến hắn vui vẻ là phụ nữ. Trong những món đồ chơi mà hắn từng chơi thì phụ nữ chính là tuyệt vời nhất. Cũng vì vậy, sự khinh thường đối với những cô gái moi tiền của hắn càng tăng lên. Xui xẻo thay An Ninh chính là người tiếp theo.

“Chậm lại.” Mạnh Đình bất giác lên tiếng.

“Có chuyện gì sao chủ tịch?” Cậu tài xế thắc mắc hỏi.

Mạnh Đình trố mắt ra nhìn rõ ba cái bóng trên đường đang khoác tay nhau líu lo. Hắn chau mày chỉ tay về phía trước nói:

“Cậu nhìn xem đó có phải Mạnh Đàm và thư kí của tôi không?”

Người nọ cũng làm theo, quả thật là như vậy.

“Đúng rồi, là bọn họ. Vậy chúng ta đến đó không?”

Sắc mặt Mạnh Đình đột nhiên không tốt, hắn lấy điện thoại gọi ngay cho An Ninh.

Tiếng chuông reo lên một lúc lâu thì cả đám người kia mới phát hiện, làm hại Mạnh Đình tức giận vì nghĩ An Ninh không thèm nghe điện thoại.

“Về nhà của cô, tôi đang ở đó.”

“Sao? Tôi biết rồi.” An Ninh hơi thất vọng vì vẫn còn chưa chơi xong thì bị gọi về. Cô chỉ đành cáo lỗi với hai người kia. Nhưng vì cô về nên cả nhóm cũng giải tán, Hạ Nhiên chở An Ninh về. Sợ Hạ Nhiên biết chuyện nên cô yêu cầu em nó thả ở đầy ngõ rồi tự đi bộ vào. Khi bóng xe Hạ Nhiên vừa khuất một bóng người đã lao đến nắm tay An Ninh lôi vào phòng.

“Anh bị làm sao vậy?”

“Mở cửa.” Hắn không chú ý đến lời nói của An Ninh mà trực tiếp ra lệnh. Đương nhiên cô không cãi lời mà làm theo lời hắn. Vừa mở khóa hắn đã đẩy cô xuống giường, mạnh bạo vô cùng. An Ninh không hiểu chuyện gì, lập tức hỏi lại:

“Anh bị sao vậy? Tại sao lại nổi giận với em?”

Trong lúc chỉ có hai người hoặc những lúc muốn lấy lòng hắn An Ninh sẽ xưng hô thân mật như vậy. Nhưng thành ý đó hắn không quan tâm ngược lại còn lớn tiếng đáp:

“Tôi đã cho em đi ra ngoài chơi chưa?”

“Anh không có quyền đó.” Giọng nói của An Ninh bỗng trầm và lạnh hơn thường ngày. Có lẽ nó đã chạm đến cái gọi là đỉnh điểm. Rõ ràng, hắn chỉ có quyền đụng chạm, ép buộc cơ thể của cô nhưng cuộc sống này vẫn là của cô.

Hắn thấy phản ứng có phần cứng rắn ấy nhưng vẫn không nhượng bộ.

“Tôi trả tiền cho em để làm tình mọi lúc thì tôi có quyền điều khiển em mọi lúc, nếu tôi hứng tình.”

“Anh nói gì vậy? Đây là cuộc sống của tôi.”

An Ninh cảm thấy tư thế của mình khá bị động nên muốn ngồi dậy nhưng lại bị hắn đẩy trở lại. Hắn mạnh tay lột đồ An Ninh và gặm nhấm cơ thể cô mặc cho cô phản kháng. Hắn không cho đó là tình cảm đặc biệt mà chỉ là ông chủ đang dạy dỗ một nhân viên đang quá phận và xấc xược.

“Buông ra, thả ra cho tôi. Đồ khốn!”

Mạnh Đình ngước lên nhìn cô, ánh mắt dần trở nên mất khống chế, cánh tay bên dưới dứt khoát làm hạ thân An Ninh trống trải. Và hắn xem đó như trừng phạt.

Lúc này từ bên ngoài có người bước đến gần, tuy chưa tới cửa nhưng đã nghe tiếng. Cũng là lúc bọn họ đang tình và cửa vẫn còn chưa đóng.

“Bé con, anh quên điện thoại trong túi xách của em ấy.”