“Bé con, anh quên điện thoại trong túi xách của em ấy.” Tiếng nói của Mạnh Đàm vang lên khiến Mạnh Đình chợt tỉnh. Theo phản xạ, hắn quay lại nhưng chậm trễ thay Mạnh Đàm đã thấy hết tất cả mọi chuyện. Đúng lúc này, mọi thứ đổ dồn về An Ninh, cô như chết lặng. Cả hai hoảng hốt nhìn người đối diện. Cho đến khi không thể chịu đựng được, An Ninh bật dậy, chỉnh trang lại quần áo rồi bỏ chạy ra ngoài. Hai anh em bọn họ vẫn đứng đó không nói được gì.
Mạnh Đàm cố nở nụ cười như thường ngày nhưng sao lại gượng gạo đến lạ. Cậu ấp úng nói:
“Em… không ngờ là như vậy, không ngờ hai người… hai người lại có loại quan hệ này.”
Đúng là bị bắt gặp trên giường thì còn gì để chối cãi đâu. Mạnh Đình vuốt mặt, mệt mỏi với thân hình xốc xếch và tinh thần bức bối, hắn nói:
“Như em đã thấy, cô ấy… vẫn như bao lần anh bỏ tiền mua vui.”
“Mua vui sao?” Gương mặt Mạnh Đàm càng trở nên quái dị hơn.
“Phải”
Mạnh Đàm khẽ gượng cười như không có việc gì. Cậu chạy ra ngoài để tìm kiếm An Ninh vì không biết lúc này cô đã đi đâu. Bị người bạn của mình bắt gặp bản thân đang làm chuyện dâm loạn như vậy, mà người đó… lại chính là…
An Ninh khó thể chấp nhận được. Tình cảm bạn bè giờ cũng tan thành bọt biển mà bị dục vọng của riêng cô nhấn chìm. Vì sao lại trở nên như vậy? Vì sao… vì sao cô lại phải khổ sở như vậy chứ?
Con đường phía trước của cô gái trẻ bỗng hóa mù mịt và thậm chí là bế tắc. An Ninh không biết mình phải đối diện như thế nào với bọn họ. Lúc này đây, những câu nói ác ý của đồng nghiệp lại xuất hiện. Trong một phút yếu lòng, dường như An Ninh cảm thấy bản thân không khác gì lời họ nói cả. Cô là loại người như vậy, loại người vì đồng tiền mà bất chấp cả liêm sỉ.
An Ninh lang thang trên con đường dài, phố về đêm vẫn còn người đi lại nhưng đã khá vắng. Cô mệt mỏi ngồi tựa vào góc khuất. Có lẽ sự im lặng chính là liều thuốc an toàn nhất lúc này.
Mạnh Đàm chạy loạn khắp nơi cũng không tìm ra An Ninh. Bởi cậu cũng không rành đường xá ở nói này cho lắm. Hắn đành quay lại căn trọ chờ An Ninh trở về. Lúc này Mạnh Đình đã rời khỏi đó từ rất lâu.
Đợi cả một đêm nhưng không thấy được gì. Dường như An Ninh chẳng muốn về nhà?
Không phải, tối hôm qua…
“Về nhà cùng tôi.”
Không trả lời.
“Về nhà cùng với tôi, nghe thấy không?” Hắn lớn tiếng.
Mạnh Đình cực kì ghét những lúc An Ninh im lặng. Hắn luôn cảm thấy như mình sắp trượt mất món đồ trên tay.
Trái lại, An Ninh vẫn không nhìn hắn mà vẫn im lặng như vậy.
“Trước khi tôi không thể kiềm chế thì mau trả lời.”
Vừa dứt câu thì An Ninh đứng dậy… bỏ đi. Đầu hắn tức muốn bốc lửa, hắn chạy đến kéo tay An Ninh một cách mạnh bạo. Cô không kháng cự, chỉ nói nhẹ một câu:
“Anh quan tâm làm gì đến món đồ chơi như tôi.”
Câu nói ý thức được thân phận và sự tủi nhục của mình. Đôi mắt An Ninh có buồn, có đau nhưng tuyệt không ướt mi. Cô biết, khóc chỉ khiến bản thân thêm đáng ghét mà thôi.
Mà Mạnh Đình, khi nghe câu nói này của cô hắn nhận ra bản thân hình như đã đi lệch với ý muốn ban đầu. Hắn cảm thấy khinh thường bản thân khi đã dành một chút cảm tình đặc biệt gì đó cho cô gái thấp kém này. Cánh tay Mạnh Đình dần buông lỏng, An Ninh dứt khoát phủi tay bỏ đi.
Hắn đứng nhìn cô đang dần bị ánh đèn đường làm cho trắng xóa nhưng vẫn không làm gì. Trong lòng chợt trống rỗng và mông lung.
Cả đêm đó An Ninh cứ lang thang rồi ngủ bờ ngủ bụi ở đâu cũng chẳng ai biết được.
Đến sáng hôm sau cô mới trở về nhà, bên trong đã không còn người nào. Cô phân vân vô cùng giữa việc đi làm hay nghỉ. Và hơn hết vẫn là vấn đề tiền bạc. Tháng lương vừa rồi và cả tiền Mạnh Đình bao nuôi An Ninh đã gửi về nhà. Trong người chỉ còn lại một ít để chi tiêu. Cô nhắm chừng khoản nợ ở quê cũng đã vơi đi bớt. Chỉ cần chịu đựng một tháng, có lẽ một tháng nữa thôi cô sẽ không cần phải đối diện với bọn họ nữa.
Mạnh mẽ lên! An Ninh thay quần áo đến công ty.
Đúng như lịch trình hôm nay An Ninh sẽ cùng Mạnh Đình đi gặp đối tác để kí hợp đồng. Vào giờ làm cô đã chủ động lên văn phòng gặp hắn. Mạnh Đình nhìn thấy An Ninh tâm tình lập tức trở nên khó chịu. Trong suốt quá trình hắn cũng không thèm nói với cô lời nào. Và sự xuất hiện của Mạnh Đàm từ đầu buổi cho đến giờ vẫn không khí không gian có thêm tiếng động nào.
Kí xong hợp đồng Mạnh Đình bước lên xe trở về công ty. Vừa rồi, cô đến cùng hắn nên cũng định về chung. Lúc này, Mạnh Đình đóng cửa, kêu xe chạy. An Ninh lui chân trở về, cúi gằm mặt cắn vào môi đến bật máu.
Được một lúc, cô mới lấy lại bình tĩnh đưa tay vào túi kiểm tra tiền để bắt taxi. Xui xẻo thế nào, không biết bận rộn làm sao An Ninh lại quên mang theo tiền. Đương nhiên, không còn lựa chọn nào khác cô đành phải đi bộ về công ty cách đó không hề gần cùng với đôi giày cao gót.