“Không được, An Ninh đã nói sẽ đi ăn với anh.” Mạnh Đình từ đâu xuất hiện nói.
Mạnh Đàm thấy anh trai đi đến thì gợi lại chuyện xưa, cảm thấy ngượng ngùng nên chủ động chạy trước.
“Vậy hai người đi ăn đi, em rủ Hạ Nhiên cũng được.”
Đợi Mạnh Đàm khuất bóng An Ninh nói:
“Tôi và anh đâu có hẹn đi ăn đâu nhỉ?”
“Không có hẹn nhưng tôi không muốn em tiếp cận Mạnh Đàm khiến nó hư hỏng.” Hắn bí quá nên đành nói.
“Xin lỗi anh, từ này về sau tôi sẽ né em trai của anh ra.” Nói rồi An Ninh bỏ đi.
“Khoan đã, tối nay đến nhà tôi.”
An Ninh đứng lại, nghe lời hắn nói thì hít một hơi thật sâu rồi cũng bỏ đi.
Tối hôm đó, An Ninh đến nhà hắn, cũng là người làm ra mở cửa như mọi khi. Cô bước vào bên trong, thì thấy Mạnh Đình và Mạnh Đàm ngồi trên sô pha, hình như đang bàn về vấn đề gì đó. Đến đây, An Ninh đã biết ngay ý đồ của hắn.
Thì ra hắn cố tình muốn Mạnh Đàm thấy được sự đê tiện này để cậu ta tránh xa An Ninh.
“Tôi đến rồi.”
Cả hai ngước lên nhìn An Ninh. Vẫn là chất giọng quen thuộc nhưng lại có chứa cả lạnh lùng, Mạnh Đình nói:
“Vào phòng đợi tôi.”
“Vâng.”
Từ đầu đến cuối Mạnh Đàm không nói tiếng nào, chỉ im lặng nhìn An Ninh. Cậu ta muốn tìm ra một tia miễn cưỡng trong cô.
“Thôi được rồi, anh lên phòng nha. Ngày mai anh sẽ gọi cho ba mở thẻ lại cho em.” Mạnh Đình đứng lên, vỗ nhẹ vào vai em trai.
“À được, cảm ơn anh.”
Hắn lên phòng, lúc này An Ninh đã chờ sẵn. Vừa thấy hắn với vào cô chủ động cởi bỏ lớp quần áo trên cơ thể. Nhìn về hướng mắt của Mạnh Đình, An Ninh hiểu ý. Cô lấy sợi dây thừng trong tủ, đưa cho hắn.
Mấy chốc, An Ninh đã bị hắn trói ở trên giường, cực kì khó chịu. Rồi hắn vồ lấy, xâm chiếm cơ thể An Ninh. Theo bao lần thúc đẩy, tiếng rên rỉ nhỏ giọt rồi dần dồn dập bởi sự điêu luyện của hắn. Nước mắt An Ninh không tự chủ trào ra, sau khi ý thức được tiếng kêu của mình có bao nhiêu phần dâm loạn, An Ninh cắn chặt môi dưới, cố hạn chế âm thanh phát ra.
Nhưng hành động ấy dễ dàng bị đối phương phát hiện. Hắn nắm tóc An Ninh từ phía sau, cho hai ngón tay vào miệng cô khiến An Ninh hoảng hốt trợn to mắt, tiếng kêu cứ vậy mà phát ra.
“Có em trai tôi bên dưới nên em giả vờ làm gái nhà lành sao? Nói cho em biết, tôi rất ghét những người cứ thích giả vờ như em.”
“Ứ…” Dứt lời hắn thúc mạnh một phát khiến An Ninh kêu to. Khóe miệng lẫn vào cả nước bọt và máu tràn xuống cằm. Mạnh Đình nhìn thấy liền dùng hai ngón tay đang trong khoang miệng An Ninh để tìm kiếm vết đứt. Sau khi tìm được, hắn bóp mạnh vào, xoa nắn mấy cái khiến lượng máu còn sót lại tuôn trào.
“Tự làm hại mình, có biết người ta đau lòng lắm không? Người đẹp.”
An Ninh mệt vô cùng, cô muốn ngã người nhưng đã bị hắn trói lại, đành phải nương theo những động tác thô bạo ấy. Và đây cũng là lần hiếm hoi hắn đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.
“Anh… anh dừng lại.” Bên dưới của cô đang rất khó chịu, An Ninh nghĩ mình sắp vỡ vụn.
“Dừng lại, là như thế này sao?” Vừa nói, hắn vừa tăng tốc độ, điều này làm An Ninh không còn sức để phản bác. Vừa thỏa mãn, hắn vừa nói:
“Nhận tiền của tôi thì phải biết phục tùng tôi. Có phải tôi đã quá dễ dãi với em không?”
“Ư…” An Ninh lắc đầu, ý nói không muốn nữa.
“Em nên dùng cái miệng này mà tận lực rên rỉ thay vì xấc xược với tôi.”
“Dừng, dừng lại…” An Ninh không nghe rõ lời hắn nói, chỉ dựa theo bản năng và cầu xin.
Ngược lại, hắn vô cùng hưng phấn và khoái chí trước viễn cảnh trước mặt. Cánh mông bị vồ vập đến ửng đỏ nay lại bị hắn vỗ vào càng trở nên tê dại và mẫn cảm. Dường như cơ thể An Ninh cũng đang phản ứng lại những khát khao dục vọng. Ngay lúc này, Mạnh Đình lại lên tiếng:
“Nói đi… nói rằng em sẽ ngoan ngoãn. Nói đi rồi tôi sẽ tha cho em.”
Hai tay An Ninh bám trụ vào tấm nệm, kịch liệt lắc đầu. Môi dưới lại theo thói quen bị cắn vào. Mạnh Đình tức giận vì sự lì lợm và cứng đầu của An Ninh, không kiềm chế mà vả nhẹ vào miệng cô. An Ninh bị hành động của hắn làm cho hoảng hồn, cơ miệng buông lỏng.
“Lì lợm, ai cho em làm như vậy?”
Mạnh Đình phóng thích rồi cũng rời khỏi cơ thể An Ninh, sau đó cởi trói cho cô. Có lẽ nếu hắn còn ép buộc e rằng An Ninh sẽ tự làm hại bản thân mình. Bực tức trong người, hắn ngồi quay lưng lại, rồi lấy thuốc ra hút. Bỏ sau lưng An Ninh vẫn vô hồn, cơ thể lõa lồ nằm ở trên giường. Người ta chỉ nhận ra An Ninh còn sống khi lồng ngực phập phồng vì mất sức.
Cô cảm thấy mình như bị hành xác và sỉ nhục thay vì làm tình. Cô chưa bao giờ xem nhẹ bản thân mình đến vậy. Kể từ lúc gặp hắn, An Ninh thấy mình thật hạ tiện. Bị người ta mắng, bị người ta sỉ nhục nhưng vẫn có thể im lặng thừa nhận. Bất giác, trong không gian yên ắng, An Ninh cất giọng:
“Anh nói thật đi, anh ghét tôi đúng không?” An Ninh hỏi vọng ra, đương nhiên kẻ được hỏi chính là người vừa gây ra thương tổn cho cô.