“Anh nói thật đi, anh ghét tôi đúng không?” An Ninh hỏi vọng ra, đương nhiên kẻ được hỏi chính là người vừa gây ra thương tổn cho cô.
Hắn quay lại nhìn vào gương mặt yếu ớt của cô, nhếch mép đáp:
“Ghét hả? Thiếu đấy, phải gọi là chán ghét.”
“Nếu anh đã không thích tôi vậy thì… giữ tôi lại làm gì?” An Ninh khó hiểu.
“Em yên tâm. Tuy tôi có rất nhiều tiền nhưng không bao giờ lãng phí. Tiền đã được chuyển vào tài khoản của em cho tháng mua vui tiếp theo, nên tôi phải xài cho thật thích đáng.”
Một tháng nữa sao? Hắn còn muốn duy trì mối quan hệ này thêm một tháng nữa? An Ninh hơi bất ngờ, không nghĩ hắn sẽ giữ cô lại. Một nửa muốn tiếp tục và một nửa muốn không, An Ninh đi vệ sinh cơ thể rồi bỏ về, không biết phải nói chuyện gì với hắn nữa.
Trong một tháng đó, cô hết bị hắn hành hạ trên giường, lên công ty còn bị hắn sai vặt, làm khó. Không dừng lại ở đó, đám đồng nghiệp thấy An Ninh bị sếp hành nên cũng chẳng kiêng dè mà nói xấu ra mặt, kiếm chuyện với An Ninh.
Từ đó cô cũng tránh mặt Hạ Nhiên, ngay cả Mạnh Đàm cũng không gặp mặt. Cứ đi làm, rồi lại trở về nhà, tối đến lại bị lôi lên giường để làm công cụ thỏa mãn của hắn. Lâu lâu còn chạm mặt Mạnh Đàm khiến cô vô cùng xấu hổ. Chỉ gần một tháng mà thần sắc của An Ninh kém đi rất nhiều, căng thẳng, mệt mỏi đến cùng lúc. Giờ đây An Ninh còn phải dùng thuốc ngủ mới có thể yên giấc.
Nhưng đổi lại, ba mẹ dưới quê không còn làm phiền An Ninh nữa. Số tiền tháng rồi đã đủ để họ trả nợ và dư dả sống qua một hai tháng nếu tiết kiệm. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, đã đến lúc An Ninh phải trở về cuộc sống bình yên trước kia.
“Này, có phải cô vừa cầm ly nước ngang qua chỗ làm việc của tôi phải không?” Chị đồng nghiệp chỉ tay thẳng vào mặt An Ninh.
Cô ngơ ngác không hiểu gì, nhưng nhớ ra vừa rồi mình có mua nước và đi ngang chỗ đấy nên trả lời:
“Vâng, vừa rồi em có cầm ly nước đi ngang.”
Chị ta nghe thế thì dặm chân, lớn giọng:
“Trời ơi, cô bị mù hay sao mà làm đổ nước dưới sàn mà không lau? Tí nữa là tui trượt té đập đầu rồi đây nè!”
“Không có, em không làm đổ.” Cô biết rõ mình không làm nên chẳng suy nghĩ mà lên tiếng.
“Cô còn chối, có phải nghĩ mình là phu nhân rồi muốn lên mặt phải không?
“Chị nói cái gì vậy? Chị ăn nói đàng hoàng vào.”
“Chị nói em nghe, em nhỏ thì nói chuyện phải biết chừng mực.” Một chị đồng nghiệp khác lên tiếng. Rồi mấy người còn lại cũng hùa vào ức hiếp, dồn mọi lỗi sai về An Ninh.
“Em không làm! Các người làm sao vậy? Tại sao lại luôn soi mói, vu oan cho tôi?” An Ninh không còn đủ bình tĩnh khi bị một đám người trù dập. Cộng thêm những gì chịu đựng gần đây khiến cô buộc phải bộc phát.
Lúc này, Hạ Nhiên chạy đến bênh vực:
“Mọi người dừng lại đi, đừng cãi nhau nữa. Không phải chị An Ninh làm rồi mà.”
“Con ranh này, mày biết gì mà xen vào. Xem lại thái độ của nó đi, cùng lắm chỉ là một con điếm mà làm như cao đẹp lắm.” Chị đồng nghiệp độc miệng mắng chửi.
An Ninh không còn đủ sức nhẫn nhịn, cô đáp trả:
“Chị nói ai hả? Tôi đã đụng chạm đến chị bao giờ chưa?”
“Mày vừa đụng đấy.”
“Chị mà lớn tiếng nữa tôi không nhẫn nhịn đâu.”
“Mày không nhịn? Vậy tao cũng không.” Chị ta tiến đến vung tay cho An Ninh một cái tát. Rất may, Mạnh Đàm từ đâu xuất hiện đỡ cho cô. Cả văn phòng há hốc mồm kinh ngạc. Chị đồng nghiệp rất hoảng khi người ả vừa đánh trúng là em trai của chủ tịch.
Mạnh Đàm không quan tâm đến bọn họ mà quay sang nhìn cô.
“Ổn không?”
An Ninh không trả lời.
Không biết Mạnh Đình đã đứng bên ngoài xem từ lúc nào, cho đến khi Mạnh Đàm bị đánh hắn mới đi đến.
Mọi người thấy hắn xuất hiện thì hơi cúi đầu, im lặng.
Hắn nghiêm giọng quát:
“Tôi thuê các người về đây để làm việc không phải gây rối. Ai gây ra sự việc này thì lập tức nộp đơn xin nghỉ việc cho tôi.”
“Thưa sếp, là cô ta cố tình kiếm chuyện trước.” Chị đồng nghiệp không chịu buông tha, còn muốn đổ oan cho An Ninh. Cô ta vừa dứt lời những đồng nghiệp khác cũng hùa theo.
Hạ Nhiên thấy vậy không đứng yên, lên tiếng vì chính nghĩa:
“Không phải, chị An Ninh không gây sự. Là chị ta cố tình kiếm chuyện trước.”
Mạnh Đình nhìn sang An Ninh, cô vẫn đứng đó, im lặng không nói gì. Cô rất mệt mỏi, rất muốn về nhà. Lúc này, cô đang hết sức để kìm nén cảm xúc của mình.
“An Ninh, cô có gì muốn nói không?”
An Ninh lướt mắt một vòng, quanh những gương mặt căm ghét mình. Cô nhìn thẳng vào mặt Mạnh Đình, đôi mắt u uất, thăm thẳm buồn, cô nói:
“Không.”
“Theo tôi.”
Hắn tức giận nắm lấy tay An Ninh kéo đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Lên đến văn phòng, hắn ép cô vào tường vô cùng thô bạo. An Ninh bình tĩnh nhìn hắn đang tức giận mà rất buồn cười. Cô trưng ra gương mặt dửng dưng không sợ hãi khiến hắn càng muốn nổi điên. Hắn quát:
“Tôi thấy em không muốn ngoan ngoãn nữa có phải không? Hả?”