“Em vẫn cứ như vậy, sẽ khiến người ta đau lòng đấy. Người đẹp.”
“Vậy thì đừng đau lòng.” An Ninh hững hờ trả lời.
Mạnh Đình cười khẩy, vuốt ve gương mặt xinh đẹp ấy, thì thầm:
“Cứ thích chọc tôi giận. Vui lắm sao?”
Vui hả? Có lẽ không, đó chỉ là sự phản kháng cuối cùng đầy yếu ớt của cô. Mặc dù biết nó không có tác dụng gì nhưng đã vớt vát lại đôi chút tôn nghiêm cho cô gái trẻ.
“Nói chuyện đi!” Hắn yêu cầu.
“Nói gì bây giờ?”
“Nó rằng em sẽ ngoan, sẽ phục tùng tôi.” Hắn nói.
Mạnh Đình đang cố tìm lại vị thế của kẻ thống trị. Bởi vì hắn không thể chấp nhận được lần đầu bị phản bác và giành mất vị thế.
Nhưng ở nơi hắn không còn đủ uy lực khiến An Ninh phải phục tùng và nghe theo. Thứ duy nhất hắn có thể khống chế An Ninh chính là tiền. Tiếc thay, hiện tại cô không bắt buộc phải có nó.
Từ khi An Ninh nói ra hai chữ “dừng lại” giữa bọn họ đã không còn định nghĩa của hai từ “mạnh”, “yếu“. An Ninh có quyền yêu cầu rời đi nếu cô muốn và hắn cũng vậy. Sự khống chế, cấm đoán ban đầu mà hắn áp đặt như cú tát thẳng vào gương mặt vẫn còn ảo tưởng về vị thế tối cao của mình. Cũng vì vậy, rõ ràng trong thâm tâm Vãn Mạnh Đình rất khó chịu và cảm giác mất mặt.
“Tôi không muốn nói.” An Ninh đáp.
Một lần nữa, hắn nhìn kĩ vào khuôn mặt của cô, đay nghiến nói:
“Nếu gương mặt này xấu xí một chút, có lẽ em đã không thể ở đây mà xấc xược.”
Nụ cười chế giễu của An Ninh xuất hiện, hỏi ngược lại hắn:
“Vậy là anh thương hoa tiếc ngọc?”
“Đương nhiên.” Hắn dứt khoát đáp.
“Tôi không tin.”
“Sao biết hay vậy?”
Dứt câu hắn lấy trong hộp đặt bên cạnh, bên trong là một đạo cụ tình yêu giúp phụ nữ tự mình giải tỏa cơn thèm khát dục vọng. An Ninh vốn chưa từng tiếp xúc nhưng khi hình thấy hình dạng của nó thì cũng hiểu được đôi chút. Đôi mày cô nhíu lại, hoang mang hỏi:
“Đó là gì?”
Nụ cười gian trá hiện rõ trên gương mặt đẹp trai của vị chủ tịch trẻ. Hắn đưa nó lên trước mặt An Ninh, nói:
“Đây là đạo cụ thay thế thằng em của tôi để chà đạp em.”
Nghe đến đó, sắc mặt An Ninh lập tức thay đổi. Để một dụng cụ đi vào cơ thể là một điều trước nay cô chưa từng nghĩ đến. An Ninh không ngờ hắn lại đê tiện đến mức này.
“Đồ biến thái, anh không được sử dụng nó với tôi.”
“Quyền này do tôi quyết định. Nhưng tiếc thay, hôm nay dù có thể nào tôi vẫn muốn thử nó trên người em.”
Dứt lời, hắn xé sạch quần áo khiến cơ thể cô lõa lồ nằm trên giường. Bất chấp sự giãy giụa né tránh, Mạnh Đình dùng dây thừng trói cổ tay vào cổ chân của cô. Khi nằm ngửa, nơi riêng tư xinh đẹp bị phơi bày ngay trước mặt Mạnh Đình. Vòng ba tròn đầy vì vậy bị căng ra, trông vô cùng gợi tình.
Mạnh Đình lấy tay sờ vào nơi bị phơi bày ấy, theo quán tính An Ninh giãy giụa né tránh nhưng đã bị hắn giữ lại. Cô hoảng hốt hét lên:
“Thả tôi ra, nghe thấy không, thả ra, đừng chạm vào tôi.”
Mạnh Đình không buông tha, hắn ma sát vào vị trí mẫn cảm ấy một cách thuần thục và điêu luyện. Dưới sự khơi mào đó, An Ninh khó lòng cưỡng lại. Cơ thể cô nóng lên, vị trí bị hắn chọc ngoáy cũng đã chảy ra dâm thủy, nhớp nháp, gợi dục.
Được đà, hắn từ từ tiến lên, ngậm vào miệng điểm hồng hồng đang nhô ra. Mấy chốc điểm hồng ấy đã căng tròn, dựng đứng lên trông tràn đầy sức sống. Khoang miệng vừa rồi la hét, nay đã không đủ sức để hét nữa mà tập trung kìm nén, không cho âm thanh phát ra. Đạt được bước đầu, Mạnh Đình thích chí cười, kịch liệt sờ mó cơ thể đang vô cùng mẫn cảm.
“Tôi nghĩ ngày mai mình nên mua một cái gương to đặt ở trong phòng. Để những lúc này đây em có thể nhìn thấy mình dâm loạn đến mức nào.”
“Anh… anh im ngay…” An Ninh tức giận, lại bị dục vọng làm cho âm thanh phát ra cũng trở nên khó khăn.
“Đừng nóng, thế này thì càng ra nhiều hơn đấy.” Hắn trêu chọc.
An Ninh biết không thể làm vì được hắn nên đành im lặng, nghĩ rằng chịu đựng một lúc sẽ qua cả thôi. Cứ cố cắn chặt răng, thở hổn hển không dám phát ra tiếng.
“Ngoan như này thì có phải dễ chịu hơn không.”
Nói rồi hắn dùng vật nọ cọ vào vị trí khó chịu của An Ninh. Cơ thể mỗi lúc mỗi phản ứng mãnh liệt hơn. Cô ưỡn ngực, bắt đầu xuất hiện vài âm thanh nho nhỏ. Nhưng rất nhanh, An Ninh đã cắn môi để ngăn chặn tất cả những gì muốn thốt ra.
Hành động ấy đã bị Mạnh Đình trông thấy, hắn chỉ bình thản, rồi nói:
“Nếu còn làm mình bị thương, tôi sẽ khiến bên dưới của em bị thương theo.”
Vừa nói, hắn vừa ném cho An Ninh cái gối để cắn thay vì cắn vào môi khiến nó bật máu.
“Tôi đang nghĩ mình có phải quá nuông chiều em không, tại sao cứ dung túng mãi như vậy kia chứ.”
Giống như đang tự nói về mình, buộc bản thân nên nghiêm khắc với An Ninh. Dựa vào nhớp nháp đã có sẵn, hắn nhét vật kia vào bên trong nơi riêng tư của An Ninh. Ngay lúc đó, mắt cô trợn lên, vô cùng bất ngờ.
Hắn nhếch mép đầy đắc ý, khởi động công tắc. Lúc này, dị vật ấy không ngừng khuấy động trong cơ thể An Ninh.
“Tận hưởng nhé, tôi đi ăn cơm đây, tí quay lại.”