Thèm Thương

Chương 26: Bênh vực




“Các cậu mang cô ta về nhà, nhốt lại trong phòng của tôi. Đợi tối về, tôi xử lí.” Hắn ra lệnh.

An Ninh không nói gì chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi tự mình bước đi. Xuống dưới, cả đám nhân viên lúc nãy vẫn còn chưa tan. Nhìn thấy An Ninh bước ra ngoài với vẻ mặt không mấy vui vẻ, chị đồng nghiệp nọ lại cạnh khóe:

“Con điếm thì chỉ mãi là con điếm, còn học đòi làm phu nhân.”

“Chị quá đáng rồi đấy.” Kể từ khi đến đây, lần đầu Mạnh Đàm lại to tiếng và tỏ thái độ như vậy. Chị ta thấy thế nên im lặng, không nói thêm.

Mạnh Đàm chạy đến, chặn An Ninh lại, cậu hỏi:

“Em sao vậy? Ổn không? Có cần anh giúp gì không?”

An Ninh chỉ vừa mới nhìn cậu, chưa kịp nói được lời nào thì đã bị cắt ngang.

“Mạnh Đàm, lại đây.” Mạnh Đình gọi.

Cậu nhìn hắn rồi lại nhìn cô, bất đắc dĩ nói:

“Em về nhà trước đi nhé, tối nay anh sẽ qua tìm em.”

Nói xong An Ninh bỏ đi cùng hai người kia, Mạnh Đàm quay trở lại chỗ của anh trai. Dường như đứng trước sự quan tâm của Mạnh Đàm, An Ninh vẫn không thể tiếp nhận được. Có lẽ cái bóng của những kẻ quyền thế tạo ra khiến An Ninh luôn ám ảnh về những con người ấy.

Riêng Mạnh Đình, hắn chưa hề muốn Mạnh Đàm dính dáng đến An Ninh. Có lẽ hắn chưa hiểu được tại sao, nhưng lí do để lấp liếm cho qua chính là sợ An Ninh dụ dỗ, moi tiền em trai mình.

“Vừa rồi ai trực tiếp gây chuyện?” Mạnh Đình nhìn quanh một lượt, sát khí bức người.

Tất cả đều im lặng riêng chỉ có Hạ Nhiên đứng ra nói:

“Thưa sếp, là chị ấy cố tình đổ oan cho chị An Ninh, buông lời nhục mạ nên mới khiến mọi chuyện đi đến bước này.”

Xác nhận những lời Hạ Nhiên vừa nói thì đúng thật, chị ta luôn hướng mũi tên vào An Ninh. Bằng một cái chớp mắt, hắn ra lệnh:

“Nộp đơn nghỉ việc đi. Còn lại tất cả nghe cho rõ, đây là môi trường làm việc không phải cái chợ. Đừng ở không rồi đi gây chuyện, móc mỉa nhau. Tôi chỉ nói thế thôi, hi vọng đây là lần cuối cùng. Nếu còn tái diễn thì cứ theo cô ta nộp đơn xin nghỉ đi.”

“Sếp, em…” Chị ta muốn thanh minh nhưng chưa kịp làm nói hết đã bị cắt lời.

“Nếu còn lắm chuyện tôi sẽ kêu bảo vệ đến lôi đi.”

Đương nhiên, chẳng có tiếng đáp trả nào. Tất cả mọi người đều sợ hãi trước uy nghiêm của hắn. Coi như xong chuyện, Mạnh Đình vác cục tức lên lại văn phòng làm việc. Nhưng đi được mấy bước thì nhớ ra điều gì đó, hắn gọi Hạ Nhiên đi theo.

“Dạo gần đây chỗ làm việc có xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi.

Đây là lần đầu tiên Hạ Nhiên nói chuyện riêng với sếp nên rất căng thẳng. Tạm thời chưa hiểu được hết ý, cô hỏi lại:

“Sếp muốn hỏi là chuyện gì ạ?”

“Là chuyện bọn họ đã bàn tán những gì.”

“À, dạo gần đây, không chắc cũng hơn một tháng rồi, mấy chị đồng nghiệp cứ xiên xỏ, nói xấu, có khi nói thẳng mặt, mắng chị An Ninh… mắng chị ấy…”

“Cô nói đi, không cần sợ.”

“Họ mắng chị ấy dụ dỗ sếp, làm những chuyện đê tiện để được vào làm việc trong công ty. Bọn họ hay bắt bẻ và tỏ thái độ với chị ấy.”

“Đây là lần đầu tiên bọn họ nói khó nghe như vậy, hay nhiều lần rồi?” Mạnh Đình hỏi.

“Nhiều lần rồi, nhưng trước đó chỉ là bóng gió. Chị An Ninh cố cho qua, nhưng dạo gần đây không biết tại sao lại mất khống chế như vậy.”

“Được rồi, cô về làm việc đi.”

Nghe lời Hạ Nhiên kể Mạnh Đình cũng đã biết ít nhiều về vấn đề mà An Ninh đang gặp phải. Vừa nãy, mặc dù chưa hỏi rõ đầu đuôi nhưng Mạnh Đình lại chọn cách bênh vực An Ninh, muốn cho cô có lời giải thích nhưng cô lại xem nhẹ cơ hội đó nên mới khiến hắn giận dữ. Rõ ràng, khi chị đồng nghiệp kia không có cơ hội giải thích người ta đã nhận ra được sự thiên vị ở hắn.

Tối hôm đó, hắn về nhà. An Ninh đã ngồi ở trong góc phòng hắn, bó gối chẳng nói lấy tiếng nào. Hắn vào phòng thay đồ, ngồi trên giường im lặng nhìn cô. Gương mặt An Ninh trông có vẻ yếu và mệt mỏi. Hắn gọi:

“Lại đây.”

Vẫn như mọi lần tức giận hay khó chịu cô đều không muốn nói chuyện. Hắn quá hiểu điều này nên không thèm gọi nữa mà đứng dậy ôm An Ninh lên giường. Cô ngước nhìn hắn, rồi lại quay đi.

“Anh muốn làm à? Để tôi cởi quần áo.”

Hắn im lặng, An Ninh cởi áo ra, từng cúc áo một. Trong lúc đó, hắn cất giọng:

“Tại sao không nói cho tôi biết.”

“Anh muốn biết chuyện gì?” Cô vừa cởi áo, vừa trào phúng hỏi.

Trái ngược lại hoàn toàn với thái độ đó, Mạnh Đình rất nghiêm túc nói:

“Chuyện ở công ty, tại sao bọn họ kiếm chuyện lại không nói cho tôi biết.”

An Ninh kinh ngạc đấy! Hắn mà cũng quan tâm đến lời nói đó à? Rõ ràng bọn họ chỉ nhắm vào cô chứ có nhắm vào hắn đâu. Cởi cúc áo cuối cùng, An Ninh đáp:

“Một món đồ chơi vô tri vô giác so với việc tâm sự, kể lể thật sự rất bất khả thi.”

An Ninh chuẩn bị cởi toàn bộ áo sơ mi ra thì hắn đã đè cô lên giường. Hắn chau mày đầy thất vọng nói:

“Em vẫn cứ như vậy, sẽ khiến người ta đau lòng đấy. Người đẹp.”