Thèm Thương

Chương 29: Uống sữa thôi mà




“Lại đây, ngậm vào đi.”

“À quên, em vẫn còn bị trói đó à!” Hắn cảm thán một câu, đưa tay đến cởi trói cho cô.

Khi cởi dây ra, trên cả cổ tay và cổ chân An Ninh đều ửng lên những vết đỏ do bị trói quá lâu gây ra. Cả cơ thể rũ rượi nhưng cô vẫn kiên cường đưa tay ra phía sau để rút đạo cụ tình yêu trong người mình. Chất lỏng nhầy nhụa theo đó mà trượt dài, thấm vào nệm.

“Nôn nóng muốn rời bỏ nó vậy sao?” Hắn đứng từ trên nhìn xuống, nói.

An Ninh không để ý, vừa rút dị vật ra khỏi cơ thể liền dùng hết sức lăn người tránh khỏi hắn.

“Này, ngã đấy.”

Lăn mấy vòng, An Ninh ngã mạnh xuống nền nhà. Với sức khỏe và cú ngã vừa rồi An Ninh khó thể nào đứng lên được vì đau và kiệt sức. Cô nằm bên dưới, nhăn mặt đau đớn.

Mạnh Đình thấy vậy thì dục vọng trong người cũng tan biến. Hắn chạy đến ôm An Ninh trở lại lên giường. Mà An Ninh cũng không còn sức giãy giụa, lại mặc cho bản thân một lần nữa rơi vào tay hắn.

Lần này thì khác, hắn chỉ đơn giản muốn ôm cô rời khỏi mặt đất lạnh lẽo. Đặt An Ninh lên giường xong, hắn mới nhớ cô từng bị hạ đường huyết. Lại nhớ nữa, hắn nhớ mình vừa mang theo ly sữa nên đưa cho An Ninh uống.

Đâu có dễ dụ như vậy!

An Ninh nghi ngờ lòng tốt của hắn, sợ hắn lại nghĩ ra trò gì đó khốn nạn.

Cô cắn răng không chịu tiếp nhận sữa.

“Uống đi, không có gì đâu mà sợ.”

Cô vẫn không uống, ngược lại còn dùng tay đẩy hắn ra.

Đứng trước tính cảnh thế này nếu không dùng biện pháp mạnh thì sẽ không được mà.

Nghĩ thế, hắn đưa môi vào ly sữa, ngậm vào một ngụm vừa đủ rồi dứt khoát nâng cằm An Ninh, hôn xuống. Cánh tay còn lại bóp chặt hàm An Ninh buộc cô phải há miệng. Mấy chốc, sữa trong miệng hắn đã truyền vào miệng An Ninh bằng phong cách rất bá đạo.

Trên khóe môi của cô vẫn còn vương lại vài giọt sữa, rồi cũng từ đó mà chảy xuống chiếc cằm nhỏ.

“Thấy chưa? Sữa bình thường. Uống đi.”

“Vô sỉ.” Tuy yếu ớt nhưng An Ninh vẫn còn sức để mắng.

“Nè, uống đi. Nếu không đừng trách tôi lại mạnh tay.”

Bất đắc dĩ cô cầm lấy nó, rồi uống cạn. Từ lúc bị nhốt vào đây An Ninh vẫn chưa được ăn gì, sữa cũng chỉ là biện pháp nhất thời, không thể giải quyết được triệt để cơ thể cần bổ sung năng lượng.

Mạnh Đình vẫn sợ nhất là khi cô đổ bệnh lại gây rắc rối cho hắn. Không chỉ một lần mà đã tận mấy lần, đầu tiên là vụ An Ninh ngất xỉu trong lúc làm tình, rồi đến việc phải đưa cô về nhà, đến nhà bắt gặp An Ninh đang hạ đường huyết và vô số những việc linh tinh khác.

“Đi tắm đi.” Ly sữa đã cạn, hắn nói.

“Tôi không có quần áo thay.”

“Ai nói tắm thì phải thay quần áo?”

Sự ngang ngược ấy khiến An Ninh không còn gì để nói thêm. Cô biết hắn vẫn đang còn muốn làm khó mình. Lê lết thân xác rã rời đi vào phòng tắm, cô cố dùng nước gột rửa, xóa đi những vết tích nhơ nhuốc.

Giờ đây, cô chỉ muốn ngồi mãi ở trong này, nghe tiếng tí tách của vòi sen ấm áp. Dễ chịu và bình yên hơn cả những gì đang diễn ra xung quanh. Cô không muốn thoát khỏi đây, bởi vì phía sau cánh cửa ấy chính là cơn ác mộng kinh hoàng.

“An Ninh, ra nhanh.”

Mạnh Đình chờ đã hơn hai mươi phút mà vẫn chưa thấy người ra. Cơn hứng tình ban nãy vốn đã hạ nhiệt, hắn cũng không còn muốn làm tiếp nếu như cô không khiêu gợi. Hắn nghĩ vậy!

“Chờ tôi một chút.”

“Một chút là bao lâu? Hơn hai mươi phút rồi đấy.” Hắn bực dọc đáp.

Không có tiếp hồi âm. Chỉ tầm một phút sau thì thấy An Ninh bước từ phòng tắm ra, cả người chỉ quấn một cái khăn tắm để cho đi những chỗ cần che.

Thông minh hơn tôi nghĩ! Mạnh Đình cười thầm, hắn còn nghĩ cô sẽ trần như nhộng mà bước ra ấy chứ.

“Tự mình ăn đi, rồi đi ngủ.” Hắn chỉ tay vào mâm thức ăn mà người giúp việc vừa mang lên.

An Ninh khẽ nhìn, lắc đầu tỏ ý không muốn ăn.

Lại phải bắt đầu với giọng hăm dọa, hắn nói:

“Tôi nói ăn, nghe không?”

“Không!” An Ninh dứt khoát đáp.

Vẫn không giảm được cái tật thích cãi lại. Đúng như lời Mạnh Đình nói, phải mang lên giường thì mới ngoan được một chút.

“Không ăn? Vậy sau này cũng đừng ăn.”

Hắn bỏ đi đến phòng đọc sách, cho An Ninh thoải mái nghỉ ngơi, tí nữa sẽ quay lại.

Đến khi hắn quay lại, cơm vẫn chưa một đũa động vào, ngay cả đèn cũng chẳng ai thèm bật. Nhìn lên giường, thì An Ninh đã ngủ.

Đôi mắt An Ninh nhắm nghiền, hai cánh môi lâu lâu lại khẽ nhấp nhấp trông rất đáng thương. Hắn vừa quan sát vừa khinh khỉnh nói:

“Trông cũng chẳng đến nổi, nhưng lại không có chút ngoan ngoãn nào. Chung quy vẫn là loại người thấp kém.”

Nói người ta thấp kém là thế nhưng cũng đêm đó, hắn đã ngã lưng trên cùng một chiếc giường với An Ninh.

Và dường như suy nghĩ buông tha cho cô gái trẻ không nằm trong dự tính của hắn. Có lẽ An Ninh muốn rời đi, chỉ là một chuyện viển vông trong những lần mộng mị mà thôi.

“Thì ra bé con ở đây.”