Thèm Thương

Chương 30: Trốn đi rồi




Đã là chuyện của sáng hôm sau. Mạnh Đình đi làm từ sớm. Cửa phòng đóng lại nhưng không khóa để người giúp việc mang cơm cho cô. Hắn nghĩ An Ninh không dám ra ngoài với cơ thể chẳng có lấy miếng vải kia.

Về Mạnh Đàm, cậu giả vờ đi ra ngoài chơi còn sớm hơn cả anh trai mình. Đợi đến lúc, Mạnh Đình đi làm thì cậu quay về nhà.

Từ từ đi lên lầu, cậu ta mở cửa phòng của Mạnh Đình, nhìn thấy bên trong chính là An Ninh. Cậu ta không bất ngờ lắm, vì vốn dĩ đã đoán ra được từ trước.

Ngay từ lúc bước ra khỏi công ty, An Ninh đi chung với hai tên áo đen vốn là người của Mạnh Đình. Tối hôm đó, cậu thấy người giúp việc mang cơm lên phòng của anh trai. Với hai tình tiết đó cũng đã đủ củng cố suy luận của Mạnh Đàm.

Khi cậu bước vào, An Ninh vẫn còn ngủ. Mạnh Đàm đi đến, gọi cô dậy:

“An Ninh, dậy, dậy đi.”

An Ninh bị hắn gọi liền thức giấc, đôi mắt có hơi mơ màng. Nhìn thấy cậu, cô giật mình, chút nữa đã rơi cái chăn đang che chắn cơ thể mình.

“Anh… sao anh lại vào đây?”

“Anh vào đây để thả em ra. Mau, mau ngồi dậy đi.”

Nghĩ đến việc có người giải cứu mình, cô định bật dậy nhưng nhớ ra mình không còn quần áo gì để mặc.

“Tôi… tôi không có quần áo.”

“Làm sao bây giờ?” Mạnh Đàm đỏ mặt lúng túng, nhìn quanh phòng một lượt. Đúng lúc, hắn nhanh trí lấy áo sơ mi và mấy cái quần của Mạnh Đình xuống đẩy về phía cô.

“Em mặc vào đi, tuy hơi rộng nhưng đỡ hơn không có.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng được đâu, nhanh nhé để có người phát hiện. Anh quay mặt đi nè, em mặc vào đi.” Mạnh Đàm cắt ngang, hối thúc cô.

Đúng là chẳng còn lựa chọn nào khác, An Ninh nhắm mắt mặc đại. Áo sơ mi rộng thì không nói gì, cái quần của hắn ra mới khiến cô hết hồn. Mặc xong, An Ninh phải dùng một tay để cầm cái lưng quần vì sợ tuột mất.

“Em xong rồi.”

Cậu quay lại, dẫn cô ra xe của mình rồi đi mất. Vì đó là Mạnh Đàm nên không ai dám ý kiến. Vả lại, khi hắn mang cô về cũng không dặn là không cô ra ngoài, nên người giúp việc không dám ý kiến.

Lên đến xe, Mạnh Đàm ngượng ngùng hỏi:

“Anh Đình có làm gì hại em không?”

Nghe câu hỏi này An Ninh khẽ cúi đầu, rồi lắc đầu. Lời nói dối khó thoát ra khỏi miệng nên An Ninh chọn cách nói dối trong im lặng.

Với biểu hiện đó, cậu không muốn tin cũng phải tin. Huống hồ khi vào phòng An Ninh cũng không có mặc quần áo. Biết cô cũng chẳng thoải mái gì nên cậu không nhắc đến chuyện đó nữa, mà bắt sang chuyện khác.

“Em định đi đâu?”

“Em cũng không biết nữa.”

“Hay vậy đi, em chuyển đi nơi khác ở. Chứ ở chỗ cũ coi chừng anh hai của anh lại đến tìm.” Cậu có lòng tốt nhắc nhở chuyện hắn ta sẽ không dễ dàng buông tha.

“Cũng đúng. Anh chở em về nhà trọ, em lấy vài đồ cần thiết rồi đi thuê chỗ khác luôn.”

Thế là Mạnh Đàm phụ trách việc đưa An Ninh đi tìm chỗ ở. Đi cũng gần chiều thì tìm được một khu trọ cơ bản, cách chỗ cũ rất xa. Loay hoay một hồi cũng đến tối, An Ninh tiễn Mạnh Đàm về rồi cũng lăn dài trên giường, mở ba lô ra. Bên trong toàn là sách.

Vừa về đến nhà, Mạnh Đàm đã thấy anh trai ngồi ở phòng khách đợi mình, ngay cả đồ đi làm cũng chưa thay.

Mạnh Đàm biết chuyện này không thể giấu, nhưng cậu biết anh trai sẽ không làm gì mình.

“Cô ta đâu?”

Cậu khẽ cúi đầu, nhỏ giọng:

“Đã đi rồi.”

“Đi đâu?” Giọng hắn mỗi lúc một lạnh.

“Em không biết.” Mạnh Đàm cố giữ cho bằng được bí mật nói An Ninh ở.

Biết khó hỏi ra được gì nên hắn không thèm hỏi nữa. Tuy vậy, nhưng hắn sẽ dạy cho đứa em trai này một bài học, khiến nó không còn xen vào chuyện của hắn nữa.

“Bay về chỗ ba mẹ đi, anh vừa đặt vé máy bay cho em.”

“Hả? Không được, em không muốn về mà.”

“Không về cũng phải về. Anh đã báo cho ba mẹ rồi, em tự dọn đồ đi, chút nữa sẽ có người thông báo giờ bay cho em.”

Mạnh Đàm tức tối, mặt nhăn như khỉ, dặm chân không muốn đi. Đã quá quen với trò ăn vạ kiểu này, hắn tấn công:

“Đừng để anh phải kêu người bắt em bỏ lên máy bay.”

“Nhưng mà tại sao anh lại muốn đuổi em về đột ngột như vậy?” Cậu ta truy vấn.

“Vì em đã làm trái lời của anh nhiều lần.”

“Rõ ràng anh chỉ để ý đến việc em giúp đỡ An Ninh thôi.”

“Em nói gì vậy? Anh muốn tốt cho em thôi đấy! Vứt suy nghĩ đó đi ngay. Em mau chuẩn bị đồ rồi đi đi.”

Mạnh Đàm khó chịu bỏ đi, để lại hắn ngồi một mình ở phòng khách.

Cơn tức vẫn chưa nguôi, hắn lẩm bẩm trong đầu.

Dám trốn đi? Còn dám khiến em trai ngoan ngoãn của tôi hỗn xược?

“Nếu muốn trốn, thì tôi sẽ khiến em tự mình tìm đến mà van xin tôi trói em lại.”

Hắn thề, nếu để mình tóm được cô, hắn nhất định sẽ không dễ dàng cho cô sống yên. Với thế lực của hắn, tìm kiếm một người quanh đây không khó, nhưng hắn muốn cô cảm nhận được sự nhục nhã khi phải tự bò đến mà cầu xin hắn.

Đừng trách tại sao tôi triệt đường sống của em.