Thèm Thương

Chương 39: Ca chịu mà trôi qua




“Đã nói là không rồi, em thèm khát đến vậy à?”

“Chẳng phải anh rất thích làm chuyện này sao?” Cô khẽ đáp, mặt cúi xuống, trông không có tí cảm xúc nào.

“Em bị làm sao vậy? Đĩ thõa vừa thôi?” Hắn không hiểu tại sao hôm nay An Ninh lại khác hoàn toàn so với trước kia. Điều này khiến hắn chẳng quen chút nào mà ngược lại trong lòng còn cảm thấy rất khó chịu.

“Anh thích chơi kiểu gì, em sẽ chơi cùng anh. Không cần phải tức giận.” Cô vẫn cúi gằm mặt, nhỏ giọng.

Chẳng ai biết cô ấy có biểu cảm như thế nào. Nhưng nếu có thể nhìn thấy được, người ta sẽ phải bàng hoàng về gương mặt không có tí cảm xúc gì, cứ như con búp bê sống đang hết lòng phục vụ chủ nhân của nó.

An Ninh vốn chưa bao giờ tự mình có khả năng chạy đi. Bởi vì hắn đã muốn giữ cô lại, dù cô có chạy đến đâu cũng sẽ bị bắt về. An Ninh quyết định yên phận, bán mình kiếm tiền lo cho ba mẹ dưới quê. Cho đến khi hơi tàn chấm dứt, đến khi bị người ta vứt bỏ cô cũng sẽ vứt bỏ chính mình.

Có lẽ, khi hai đầu gối chạm đất cơn nhục nhã đã mang tôn nghiêm lẫn tất cả những hoài bão của An Ninh vùi sâu, bước vào mảnh đất u tối, thối tha. An Ninh miễn cưỡng chấp nhận.

“Em sao vậy? Nói tôi nghe.” Hắn nhẹ giọng. Hiếm khi thấy cô như vậy, khó tránh lòng hắn có chút rung động.

“Em không sao. Chỉ là đang làm tròn bổn phận của mình.” Cô nói.

Bổn phận của cô chính là như vậy, công cụ giúp hắn thỏa mãn.

Mạnh Đình cũng chẳng biết nói sao bây giờ, cô cứ trả lời một kiểu văn mẫu, sớm muộn gì hắn cũng tức chết mà thôi.

“Tôi yêu cầu, em hãy làm. Chỉ cần nghe lời tôi, tôi sẽ cưng chiều em. Hiểu chưa?”

An Ninh gật đầu, hắn đỡ cô nằm xuống giường rồi bỏ ra bên ngoài. Đợi cửa đóng lại, An Ninh co người trong chiếc chăn của mình, mở mắt đến tận sáng.

Sáng hôm sau, người giúp việc mang vào phòng An Ninh rất nhiều sách. Hắn còn nhớ cô thích đọc trinh thám và các loại sách nói về vũ trụ.

Căn phòng được trang trí nhã nhặn, trong rất dễ chịu. Nếu là lúc trước có lẽ cô sẽ hài lòng.

Đúng thật, từ ngày An Ninh chiều theo ý Mạnh Đình, thái độ của hắn đối với cô cũng khác hơn trước rất nhiều. Lâu lâu hắn còn dịu dàng và ngồi nói chuyện với những cuốn sách mà hắn đã đọc.

Trong những khoảnh khắc đó, An Ninh mới thật sự là chính mình. Cô sẽ kể những gì mình biết, cùng hắn nói với nhau hàng giờ liền về một chủ đề có trong sách.

Đó cũng là lúc cô đỡ xa cách với hắn hơn, lớp phòng thủ tạm gỡ bỏ. An Ninh cũng sẽ tạm gác lại sự chán ghét ở bên trong cho hắn.

Trong vòng ba tháng kể từ khi cô chuyển đến đây ở, mọi thông tin về An Ninh biến mất hoàn toàn, không còn chút dấu vết gì. Người ta cứ nghĩ cô đã bốc hơi đi từ bao giờ. Hạ Nhiên có tìm kiếm, gọi điện nhưng số điện thoại cũ An Ninh đã bỏ. Còn về Mạnh Đàm, hắn bị giữ chân bên nước ngoài để làm việc với ba mẹ. Trong lúc đó, hắn vẫn âm thầm tìm kiếm tung tích của cô nhưng vô dụng.

Ở bên ngoài, Mạnh Đình giả vờ như chẳng biết cô đi đâu, và hoàn toàn không còn dính líu một chút gì.

Cứ vậy, rồi ngày này qua tháng nọ An Ninh âm thầm ở trong nhà hắn được một năm. Ngày tháng đó ngột ngạt và cực kì mệt mỏi. Tuy cô được đi lại, nhưng chỉ trong phạm vi biệt thự của hắn. Có khi An Ninh còn nghĩ mình đang bị cầm tù.

“Tôi về rồi, đợi tôi tắm xong rồi cùng đi ăn cơm.” Hắn vừa về đến nhà đã gọi ngay An Ninh.

Cô vâng lời, bước xuống phòng ăn chờ đợi hắn vào bữa.

Dường như đã thành thói quen, bữa cơm tối của hắn luôn có sự xuất hiện của cô.

“Ăn tối xong, tôi có cái này thưởng cho em.” Hắn hí hửng nói.

Mặt An Ninh đỏ ửng, cúi đầu ăn cơm.

Vào đến phòng, cô đi đến cởi đồ hắn ra, ngã vào lòng hắn. Mạnh Đình thưởng cho An Ninh một nụ hôn vào trán. Sau đó, từ trong hộp lấy ra một vật gì đó, mà trước nay cô chưa từng nhìn thấy.

“Đây là gì vậy?” Cô hỏi.

Hôm nay hắn tình cờ lướt mấy trang mạng nghe người ta giới thiệu bộ đạo cụ mới, nên có hứng muốn chơi. Chẳng phải để An Ninh bên cạnh là cần dùng cho những khoảnh khắc này sao?

“Hôm nay tôi vừa được giới thiệu một bộ đạo cụ mới nên mới cùng chơi với em. Bên trong này có roi da, trứng rung và cả đuôi mèo nữa.”

Hắn cười gian tà rồi đè An Ninh lên giường. Cô hơi phản kháng, bất giác hắn dừng lại hỏi:

“À, muốn uống thuốc không?”

An Ninh gật đầu. Mỗi lần chơi trò chơi mới, An Ninh sẽ không nhịn được phản ứng của cơ thể. Cô sẽ năn nỉ hắn cho mình sử dụng xuân dược, để những gì thể hiện, cô sẽ cho nó là tác dụng của thuốc, hoàn toàn không phải do bản thân cô dâm loàn.

Hắn thì rất hưng phấn và thích thú, An Ninh cũng muốn nhưng thật sự vẫn chưa thể quen nổi.