Thèm Thương

Chương 40: Cuộc sống thường ngày (h)




Mạnh Đình đưa cho tay vào tủ, lấy ra lọ thuốc, cong môi cho vào miệng. Cánh tay bên dưới nâng cằm An Ninh hôn xuống, viên thuốc cứ vậy mà bị bọn họ chia sẻ với nhau, tan vào trong miệng.

Mấy chốc, tác dụng thuốc đã khiến cả cơ thể hai người nóng bừng. Mỗi động tác đụng chạm dù nhỏ hay lớn cũng đủ khiến họ sinh ra kích thích và vui sướng. Cơn thác loạn mãnh liệt hơn những gì họ nghĩ, khi cơ thể không một mảnh vải che thân của An Ninh bị chiếc roi da đánh xuống. Thịt da co giật và thần kinh kích thích khiến An Ninh ngước mắt lên cao, kêu một tiếng đầy gợi dục và khao khát.

Đầu roi nâng cằm An Ninh lên, chiếc lưỡi đỏ hồng sớm đã chạy ra khỏi miệng, nôn nóng liếm mút cái cán roi vô giác kia. Khi sự thay đổi đột ngột xảy đến cũng là lúc que kem không tan chảy thế chỗ, đun nóng khoang miệng thèm khát.

Cô chống tay trên giường, tận tình chăm sóc hạ bộ đầy ham muốn. Giữa hai cô lại bị roi da kích thích, hắn đứng trên cao, vừa thưởng thức sự phục vụ của cô, vừa thuận tay vụt roi. Bên dưới An Ninh ướt đẫm, chảy xuống đùi, trong tư thế ngậm lấy vật nam tính của Mạnh Đình. Cô không chịu được, đôi lúc sẽ đưa tay chạm vào cơ thể mình, chơi đùa thứ chất lỏng nhớp nháp ấy một cách dâm đãng. Chứng kiến cảnh tượng này càng khiến người ta thôi thúc thốt ra hai từ “mĩ cảnh“.

“Hình như em rất thích cái này.”

Hiếm hoi thấy An Ninh tự mình an ủi như vậy, Mạnh Đình càng thích thú hơn với món đồ chơi này. Đợi đến khi hắn phóng thích lần một vào khoang miệng An Ninh, Mạnh Đình đứng trên cao, đưa chân lên bả vai, đẩy ngã An Ninh, nằm ngửa trên giường.

Ở giữa ngực với hai chấm hồng nhô ra, co lại, cứng rắn với cái chạm của roi da. An Ninh càng cọ quậy và mong muốn nhiều hơn.

Bật dậy, An Ninh không đợi được hắn đến chiếm hữu, ngược lại chủ động đè hắn xuống giường, ngồi lên trên.

“Bao… em không xài?” Hắn vừa nói, vừa thở gấp.

Có lẽ An Ninh không để ý lắm. Cả hai cứ vậy lao vào nhau đến nửa đêm. Chưa cần dùng đến hai món đồ chơi còn lại, chỉ cần nhiêu đó cũng đã khiến hai người sung sướng đến quên cả trời đất.

“An Ninh, mở mắt. Tôi đưa em đi vệ sinh cơ thể.”

An Ninh từ từ mở mắt, hắn vòng tay qua ôm cô vào phòng tắm. Cảm giác ấm áp bao lấy có thể không mảnh vải che thân, An Ninh thả lỏng, mặc kệ cho hắn hành động.

Vệ sinh cơ thể cho cô thì người giúp việc đã mang sữa đến, hắn ra lấy rồi đưa cho cô.

Theo thói quen, mỗi lần quan hệ hắn biết cô mất sức, sợ nửa đêm lại đói nên có chuẩn bị sữa.

“Dạo này trông em hơi xanh xao. Có phải bệnh không?” Hắn quan sát cô, hỏi.

An Ninh khẽ cười, đưa tay lên mặt sờ sờ.

“Đâu có đâu, em vẫn khỏe mà.”

Hắn cong môi cười trước hành động có hơi ngốc nghếch của cô. Bị bệnh thì phải nhìn sắc mặt, sờ mặt thì làm sao mà thấy được. Đúng là đồ ngốc.

Thôi được rồi, đi ngủ thôi. Hắn ôm An Ninh vào lòng, cùng hướng về một phía mà ngủ. Mạnh Đình làm việc cả ngày nên đã sớm đi vào giấc ngủ. Còn cô thì ban ngày ngủ để giết thời gian, đương nhiên ban đêm khó ngủ, trằn trọc.



“Anh làm sao vậy? Tại sao cứ đuổi em về?” Mạnh Đàm đứng trước bàn làm việc chất vấn Mạnh Đình.

Thì ra cậu đã về nước, lần này về đây có ý muốn làm việc lâu dài. Nhưng vừa đáp xuống máy bay đã bị Mạnh Đình đuổi về.

Mạnh Đàm không hiểu tại sao nên rất khó chịu.

“Anh đã nói rồi, bên này khó phát triển. Em nên về bên kia, sẽ có có hội hơn.” Mạnh Đình nói.

“Được rồi, lần trước anh đuổi em đi vì chuyện của An Ninh. Em còn chưa chấp nhận được lí do đó đâu. Hiện giờ, lí do này càng không chấp nhận.” Trải qua một năm, cách nói chuyện của Mạnh Đàm có vẻ đã trưởng thành hơn.

Cậu thừa biết, Mạnh Đình vốn đã không còn xem An Ninh là một người xa lạ, qua đường. Nhưng hiện giờ An Ninh mất tích, anh trai của cậu còn muốn gì nữa đây?

“Anh không muốn nhắc lại chuyện cũ. Em muốn ở đây thì cứ ở đi, cần gì anh em mình phải to tiếng.” Mạnh Đình cũng không quen phải lớn tiếng với em trai, thấy cậu phản ứng gay gắt quá hắn đành nhượng bộ.

Êm chuyện, Mạnh Đàm định đi ra nhường lại không gian cho anh trai làm việc. Nhưng nhớ ra chuyện gì, cậu quay lại hỏi:

“Em hỏi cái này anh đừng giận em nhé! Anh biết tung tích của An Ninh không? Em tìm cả năm nay cũng không tìm ra được.”

Bất giác gương mặt Mạnh Đình đanh lại, lạnh tanh, hắn trả lời dứt khoát:

“Anh không biết. Là em đưa cô ta đi mà.”

“Ò, em biết rồi. Thôi em ra ngoài, tối anh đi ăn cơm với em nha.”

“Anh biết rồi, tối gặp.”

Xem ra còn có người lo cho em nữa.

Nếu Mạnh Đàm biết em vẫn còn bên cạnh tôi, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nữa. Hắn nghĩ.

Tuyệt đối không thể để vì một người phụ nữ mà khiến tình cảm anh em sứt mẻ.