Thèm Thương

Chương 42: Phơi bày sự thật




An Ninh quay lại nhìn hắn, cô thấy hắn nói rất đúng. Những ngày tháng qua thật sự đã rất gồng gánh và chịu đựng. Không bước ra khỏi nhà, không liên lạc với ai. Có khi cả ngày cũng chẳng nói lấy một câu, nhưng khi hắn đến gần cô phải trưng ra bộ mặt giả tạo để làm hắn vui. Có như vậy, cô mới yên thân, mới có tiền gửi về quê.

“Anh sao vậy? Em thấy bình thường.” Cô nói.

Hắn khẽ thở dài, không nói gì

Dạo gần đây hắn thức giấc nửa đêm hay thấy cô vẫn còn thức. Khi thấy hắn, cô thường giả vờ nhắm mắt ngủ. Tuy không phải quá dịu dàng với cô, nhưng hắn luôn để ý đến thái độ và cử chỉ của An Ninh.

Hắn biết, một người bị ép buộc thì làm sao sống vui vẻ với kẻ ép buộc mình chứ.

Nhưng nếu giờ hắn thả cho cô đi thì liệu cô có còn muốn tiếp tục quan hệ này không? Nếu cô ra bên ngoài, khi Mạnh Đàm thấy được, chẳng phải sẽ có những chuyện rắc rối xảy ra sao?

Mạnh Đình không lường trước được vấn đề. Năm đó dưới sự giúp đỡ của Mạnh Đàm, An Ninh mới dễ dàng trốn thoát. Nhưng đâu ai biết được, Mạnh Đình là người giật dây gây ra món nợ một tỷ rưỡi kia của ba mẹ An Ninh. Hắn muốn cô quay lại cầu xin hắn, nhờ hắn giúp đỡ. Lúc đó, cô sẽ tự tìm đến và ở lại bên hắn.

Nhưng việc Mạnh Đình không ngờ là Tạ Nhan lại lợi dụng chuyện đó gây ra bất lợi cho hắn. Chuyện này hiện tại cũng chỉ mình Mạnh Đình biết rõ. An Ninh cứ vậy mà bị hắn chơi đùa trong tay, ép buộc cô vứt bỏ tôn nghiêm, chịu sự khống chế của hắn.

Mạnh Đình đi nước cờ này quá cao tay, nhưng nếu một ngày cô biết được thì tất cả sẽ đổ bể. An Ninh nhất định sẽ càng hận hắn hơn.

Mạnh Đình suy nghĩ miên man, mệt mỏi lắc đầu cho nó đi qua. Hắn nói:

“Lại đây, đọc sách cho tôi và em cùng nghe đi.”

An Ninh ngồi bên cạnh hắn, bắt đầu đọc. Cho đến khi hắn nghe đến ngủ thiếp đi, An Ninh gấp sách lại, cũng nằm trên giường. Như bao ngày, đến gần sáng cô mới chợp mắt được.

Sáng hắn thức dậy, An Ninh cũng thức theo. Khi chuẩn bị đi làm, hắn quay sang An Ninh, nói ra yêu cầu mà trước đây bọn họ chưa từng thực hiện.

“Em đến đây, hôn tôi một cái.”

“Hôn sao?” An Ninh chau mày hỏi lại.

Hắn gật đầu, lặp lại:

“Đúng rồi, hôn tôi. Không chỉ hôm nay, những ngày sau đều như vậy.”

An Ninh cứng đơ người, cảm thấy việc chủ động hôn hắn là cái gì đó rất khó khăn. Chưa đợi cô kịp suy nghĩ việc này có bao nhiêu điểm khó khăn thì hắn đã đi đến, ôm eo cô. Bắt đầu tự mình hôn nhẹ xuống môi An Ninh, xong rồi hắn nói:

“Là làm như thế này.”

Dứt lời hắn cong môi rời đi, nhưng vừa đến cửa hắn dựng lại, nói với An Ninh:

“Em có thể ra ngoài sân vườn nhà chơi.”

Ngày thường cô chỉ được đi quanh nhà, nhưng không được ra vườn vì sợ có người thấy được. Nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại cho cô ra bên ngoài. Trong lòng An Ninh thoáng vui, vì lâu lắm rồi cả cơ thể này chưa được hứng trọn ánh sáng của mặt trời.

An Ninh tranh thủ ra ngoài hứng nắng sớm, cảm nhận hương vị của cỏ cây hoa lá. Đầu óc được giãn ra đôi chút, cô ở bên ngoài rất lâu, cho đến khi nắng lên mới bước vào nhà.

Tình cờ, Mạnh Đàm chạy xe ngang, thấy bóng dáng An Ninh thấp thoáng rồi khuất sau cánh cửa. Cậu định dựng xe lại vào tìm kiếm thử, nhưng sợ rút dây động dừng.

Hôm đó, Mạnh Đàm mời một người làm ở nhà Mạnh Đình ra quán uống nước. Vì người này trước đây có quan hệ khá tốt với Mạnh Đàm khi cậu còn ở ngôi nhà đó.

Mạnh Đàm dò hỏi rất lâu, mới biết cô bị anh trai mình giam lỏng ở đây cả năm trời. Ruột gan Mạnh Đàm nóng như lửa đốt. Càng lo sợ hơn khi cậu nghĩ đúng rằng Mạnh Đình thật sự đã có tình cảm với An Ninh.

Cậu đưa cho người nọ một chiếc điện thoại nghe gọi thông thường, nhờ người này chuyển nó đến cho An Ninh. Bên cạnh đó còn có một lá thư viết vội.

Người này làm theo, đưa cho An Ninh. Cô cầm lên, đọc nó.

An Ninh, anh Mạnh Đàm đây. Anh biết em đang rất khổ sở. Nếu cần giúp đỡ hãy cứ dùng điện thoại này và gọi cho anh. Anh nhất định sẽ giúp em.

Lời lá thư ấy viết ngắn gọn. An Ninh đọc xong thì vội xé nhỏ trôi tuột vào bồn cầu. Cô ngồi trên giường nhìn chiếc điện thoại trong tay. Sau đó giấu nó ở một góc mà Mạnh Đình không hay nhìn thấy, rồi lên giường nằm ngủ.

Chẳng ai biết cô đang nghĩ gì và thật sự muốn gì nữa. Có lẽ ở trong môi trường tùng túng quá lâu khiến đầu óc An Ninh cũng trở nên mụ mị và thiếu đi sự linh hoạt.

“An Ninh, thức dậy. Ngủ sao? An Ninh, thức dậy.” Mạnh Đình gọi.

An Ninh từ từ mở mắt, thì hắn đứng trước mặt cô.

“Thức dậy, đi ăn cơm.”

“Anh xuống trước đi, em rửa mặt sẽ xuống ngay.” Cô còn hơi mơ ngủ, nói.

Từ ngày có Mạnh Đình, chứng bệnh dạ dày của An Ninh không tái phát, tuy nhiên do ép ăn đúng giờ nên cô ăn không được nhiều.

“Anh có biết mình đang hủy hoại em ấy không? Tại sao lại cho người gài bẫy ba mẹ em ấy?”

Giọng nói lớn tiếng từ ngoài cửa, đúng lúc An Ninh vừa đi xuống.