“Anh có biết mình đang hủy hoại em ấy không? Tại sao lại cho người gài bẫy ba mẹ em ấy?”
Giọng nói lớn tiếng từ ngoài cửa, đúng lúc An Ninh vừa đi xuống.
“Em đừng xen vào chuyện của anh. Anh sẽ không đủ bình tĩnh nếu em cứ tiếp tục như vậy đấy.” Mạnh Đình đáp lại, cố kìm nén lại giọng nói, sợ lớn tiếng An Ninh sẽ nghe thấy.
Ngược lại, Mạnh Đàm càng không kiêng dè, lớn tiếng đáp lại:
“Nhưng mà anh hai à. Anh… anh không sợ An Ninh sẽ hận anh à?”
Rõ ràng Mạnh Đàm đang có ý muốn khiêu chiến với anh trai của mình. Từ khi trở về, Mạnh Đàm đã rất muốn tìm An Ninh. Cậu không chấp nhận việc anh trai của mình làm ra những hành động như vậy.
Rõ ràng là vừa ăn cắp vừa la làng mà.
“Một là em đi về, mai lên công ty giải quyết. Hai là không còn anh em gì nữa. Em nên nhớ em đang nói chuyện với anh trai của mình đấy. Có phải anh luôn nuông chiều nên mới khiến em hư như vậy không?”
Chuyện lần này khiến hắn tức giận thật rồi. Chuyện hắn quan tâm nhất chính là Mạnh Đàm biết An Ninh ở đây. Công thêm hết lần này đến lần khác cậu có lời qua tiếng lại với hắn. Chuyện này buộc Mạnh Đình và Mạnh Đàm phải ngồi lại nói rõ vấn đề.
Mạnh Đàm đứng đối diện hắn, thấy bóng dáng An Ninh thấp thoáng. Cậu biết mình đã thực hiện được kế hoạch nên rời đi.
An Ninh đứng bên trong nghe hết mọi việc, hai tay cô run lên nhưng vẫn cố kiềm chế không cho bản thân trở nên bất thường để hắn nghi ngờ.
Cô đi đến bàn ăn, ngồi xuống. Cùng lúc đó Mạnh Đình đi vào, gương mặt vẫn chưa hoàn toàn lấy lại dáng vẻ ung dung như cũ. Mạnh Đình cùng An Ninh ăn cơm, nhưng không khí hôm nay đã có chút ảm đạm.
Bọn họ ở trong biệt thự sống với nhau như vợ chồng. Đó là điều người làm tại đây thấy được. Còn đối với người ngoài, cô chính là con chim, con cá mà hắn nuôi vậy. Tùy tiện sắp đặt, tùy tiện vui đùa.
An Ninh giờ đây mới thấu được câu nói năm xưa “Đôi khi sống còn đau khổ hơn là chết“.
Đến một thời điểm mà một chút đẹp đẽ được xây dựng thì Mạnh Đình lại gián cho Anh Ninh một đòn chí mạng.
Sáng hôm sau…
An Ninh canh lúc Mạnh Đình đi làm, gọi cho Mạnh Đàm. Bên kia nhấc máy, Mạnh Đàm vui lắm.
“Là anh đây, bé con của anh khỏe không? Ổn không em?”
“Em khỏe. Anh cho em hỏi, chuyện hôm qua hai người nói là thế nào?” An Ninh đã phải suy nghĩ rất lâu mới gọi cho Mạnh Đàm để hỏi ngọn ngành.
“Sau khi anh tìm thấy em anh có dò hỏi lí do tại sao em lại đến đây, thì mới biết em trả nợ cho gia đình. Anh cho người đi điều tra rồi biết được chuyện này.” Mạnh Đàm không che giấu mà nói ra sự thật.
Đôi mắt An Ninh nhìn vào xa xăm đầy nét hung hiểm. Đôi mắt hiếm khi lộ diện ở một người phụ nữ vốn mang bản tính hiền hành.
An Ninh không nói gì, chủ động tắt máy, dù cho Mạnh Đàm có gọi lại bao nhiêu lần cũng vô dụng.
Cô ngồi bó gối trên giường, từng hình ảnh ô nhục hiện về, cả những tiếng rên rỉ chỉ để mua vui cho người ta, sự sỉ nhục và đau đớn nhất chính là khoảnh khắc cô vứt bỏ tôn nghiêm của mình.
An Ninh hận, hận kẻ đã đưa mình vào khốn cảnh hôm nay. Tạo sao lại có thể bày trò như vậy? Bày trò bắt cô phải quay ngược lại cầu xin hắn. Tại sao lại có thể biến thái đến mức độ đó?
Ngay tại thời điểm nhận được một chút thật lòng, thiện cảm đã chấm thêm vài nét thì sự thật được phơi bày. Nhưng trước khi có bất kì vấn đề gì xảy đến cô muốn một lần được chính miệng hắn xác nhận.
Tối hôm đó, không đợi hắn ăn cơm, cô chủ động lôi hắn lên phòng. Mạnh Đình thấy mặt cô có vẻ nghiêm trọng nên cũng bán tín bán nghi, không biết chính xác là chuyện gì.
Cô đóng cửa phòng lại, thở ra một hơi, từng chữ từng chữ một đều đâm thẳng vào sự trung thực của hắn.
“Vãn Mạnh Đình, anh nói em biết chuyện ba mẹ em nợ một tỷ rưỡi là do anh gài bẫy đúng không?”
Bất giác, chân mày hắn chau lại sắc mặt lập tức có điểm bất thường. Điều này càng dấy lên nghi ngờ của An Ninh. Nhưng tuyệt nhiên, hắn không trả lời chỉ đứng đó nhìn cô.
An Ninh cay đắng nuốt tức giận vào trong, tiếp tục hỏi:
“Anh nói đi! Nói!” An Ninh hét lên.
Biết không thể nào giấu được nữa hắn cúi đầu, khẽ gật nhẹ.
“Chát!”
Cái tát khiến gương mặt Vãn Mạnh Đình lệch sang một bên. Nhưng hắn không phản kháng, chỉ im lặng.
Thà rằng hắn nói gì đó, An Ninh còn có thể chấp nhận được. Nhưng tại sao lại im lặng chứ?
“Anh ác lắm! Cuộc đời tôi, tôn nghiêm của tôi chỉ là trò đùa trong tay anh…”
Giọng nói An Ninh chứa cả những tiếng đau xé lòng. Cô bán thân trả nợ, đến cuối cùng món nợ đó chỉ là một trò đùa. Tấm thân này có khác chi một trò đùa?
“Anh không có quyền làm như vậy với tôi. Anh không có quyền đó.”
Tất cả ấm ức dồn nén bao lâu đến hôm nay như bùng nổ. Đôi mắt An Ninh trợn lên, đôi lúc còn nhìn thấy cả tơ máu.
Bất ngờ, hắn ôm An Ninh vòng lòng. Ôm rất chặt.