Hai ngày sau đó, ba mẹ Mạnh Đình từ nước ngoài trở về, đến đến gặp hắn ở công ty.
“Nói đi, con có muốn dừng lại chuyện điên rồ này, hay để ba làm điều đó?”
“Con có thể sống tốt. Con không nên bị phản ứng gay gắt chỉ vì muốn cưới người mình yêu.”
Hắn cưới người mình yêu là sai sao? Tại sao lại muốn hắn phải theo ý bọn họ? Bao nhiêu năm nay hắn đều làm tốt bổn phận của mình, họ còn muốn gì nữa đây?
“Ba đã nói thể nào hả? Nếu còn tiếp tục, thì đừng trách ba mạnh tay. Ba biết con đang giấu cô ta ở nhà.” Ba Vãn Mạnh Đình chỉ ngay vị trí của cô. Hắn nghe đến đây có chút rùng mình. Nếu ông ấy đã biết, thì nhất định sẽ không để cô yên thân.
Hắn chau mày, hỏi:
“Ba đã làm gì cô ấy rồi, có phải không?”
“Người của ba đã đến đó. Nếu muốn hủy hoại cô ta, hay ném đi một nơi nào đó thật xa, điều này hoàn toàn có thể. Đây là hình phạt mà con phải nhận lãnh.” Người đàn ông tuổi đã bước qua hàng sáu mươi, sự quyết đoán của ông ta chính là thứ được tôi luyện qua biết bao nhiêu trắc trở.
Ông ta có thể dứt khoát hạ lệnh cho người xông vào nhà Vãn Mạnh Đình, xem ra cũng chẳng muốn nể nang gì đến mặt mũi của hắn.
Vãn Mạnh Đình nghe đến đây thì mặt mũi đã trở nên khó coi. Sự lo lắng bất an hiện rõ, điều này khiến người đàn ông đối diện không thích.
“Ba, sao ba lại làm vậy với con chứ?”
Dứt lời, hắn dứt khoát bỏ chạy ra ngoài, lái xe thẳng về nhà. Đám nhân viên không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết trố mắt nhìn hắn trong ngỡ ngàng. Bọn họ chưa bao giờ thấy chủ tịch của mình lại nôn nóng như vậy.
Đi theo phía sau chủ tịch của bọn họ chính là một người nam một người nữ, trông vô cùng sang trọng. Mà ở đây ai cũng biết đó là ba mẹ của hắn.
Vãn Mạnh Đình vừa chạy về đến nhà, cũng là lúc An Ninh đang hết sức vùng vẫy, la hét khỏi những tên áo đen đang muốn lôi cô đi. Người giúp việc ở nhà hắn chỉ biết đứng quanh đó mà nhìn, tuyệt nhiên chẳng thấy ai đi đến giúp đỡ.
Hắn nhìn An Ninh phải kịch liệt vùng vẫy khỏi những kẻ hung bạo, to con kia mà lòng đau như cắt. Nhanh nhất có thể, Mạnh Đình chạy đến, đẩy những tên đó sang một bên, ôm lấy An Ninh vào lòng.
“Tránh ra, tôi bảo tránh ra nghe không?”
Vừa hét, hắn vừa trấn an cô:
“An Ninh đừng sợ, tôi ở đây. Tôi đến bảo vệ em.”
An Ninh rút vào người hắn, im lặng chẳng nói lời nào. Nếu không có hắn đến e là con của bọn họ và cô sẽ lành ý dữ nhiều.
Đám người áo đen bị Mạnh Đình đẩy bất ngờ nên cũng tạm né ra. Nhưng chưa đầy ba giây, họ đã lao đến tiếp tục ý định bắt người.
Vãn Mạnh Đình càng lúc càng ôm chặt cô hơn, bất lực hét lớn. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thật sự bất lực và bất tài đến như vậy. Ngay cả một người phụ nữ hắn cũng không thể bảo vệ được.
“Tránh ra… các người mau đuổi chúng đi, mau lên!”
Đám người giúp việc vẫn cúi đầu đứng đó. Bởi vì đã có lệnh của ba mẹ Mạnh Đình, dù hắn có to lớn đến đâu vẫn không địch lại được bọn họ.
“An Ninh, đừng sợ, đừng sợ.” Vài giây trôi qua hắn lại vỗ về, trấn an cô một lần.
Cho đến khi nhà hắn đã trở thành một đám hỗn độn thì từ bên ngoài, hai cái bóng quen theo tiến đến, hét to:
“Dừng lại!”
Tất cả mọi ồn ào ngay lúc này chấm dứt. Mạnh Đình vừa vuốt đầu trấn an cô vừa nhìn về ba mẹ của mình. Hắn không biết nên dùng biểu cảm nào để đối diện với bọn họ đây.
“Ba…” Hai ba con nhìn nhau, hắn vừa mở miệng thì đã trúng ngay cái tát của ông ấy.
“Buông tay ra.”
Mặt Mạnh Đình lệch sang một bên, nhưng tay vẫn ôm An Ninh không rời.
Hắn không thể vì như vậy mà buông An Ninh ra, để bọn người kia mặc sức ức hiếp. Từ khi cô đồng ý cưới hắn, hắn nguyện sẽ bảo vệ cô bằng cả tính mạng.
Tiền tài hắn không thiếu, địa vị gì đó thì càng không cần. Thứ vướng bận duy nhất chính là gia đình mà thôi.
Vãn Mạnh Đình muốn một lần thuyết phục bọn họ.
Chứng kiến đứa con trai mình tâm huyết dưỡng dục, ông ấy không thể nào ngừng nỗi thất vọng từ tận đáy lòng.
Đứa con ông ta chăm bẵm, dạy dỗ giờ lại vì một người phụ nữ mà quên mất giá trị và những gì đã từng được học. Ông ta không thể nào chịu đựng được. Cái tát vừa rồi như sự nhắc nhở để hắn thức tỉnh, nhưng có lẽ nhiêu đó vẫn chưa khiến Vãn Mạnh Đình thôi bảo vệ An Ninh.
“Ba… tội nguyện cho con đi.” Hắn cầu xin.
“Mạnh Đình, con có biết mình đang nói gì không?” Mẹ của hắn lên tiếng.
“Con biết mình đang làm gì. Chẳng phải bây giờ con đã quá thành công rồi sao? Chuyện cưới sinh chẳng còn ảnh hưởng gì nữa cả.” Hắn dùng lí lẽ của mình để thuyết phục bọn họ.
“Còn biết địa vị của mình nữa sao? Hay con đang ám chỉ bản thân đã đủ lông đủ cánh nên không cần ông bà già này?”
“Thưa ba, con không dám!”
“Mày không dám? Một là bỏ nó hai là tao sẽ coi như không có đứa con như mày.”