Thèm Thương

Chương 48: Được, tôi đồng ý




“Chuyện cưới sinh đó là thế nào? Cô gái tên An Ninh là ai?”

“Con sẽ đám cưới với An Ninh. Đó là người con yêu.” Hắn mạnh miệng tuyên bố.

“Mạnh Đình, con có còn coi ba mẹ là ba mẹ của con không? Chuyện này hệ trọng, tại sao không cùng nhau bàn bạc mà đã tung tin lên báo?” Ba Vãn Mạnh Đình luôn là người nghiêm khắc, ông không vòng vo hỏi.

“Con xin lỗi!”

“Con nói gì đi chứ?” Mẹ Vãn Mạnh Đình lên tiếng.

Sở dĩ hắn tung tin lên vì hắn muốn gia đình phải bị đưa vào thế buộc phải chấp nhận. Người bên ngoài đều biết, thì ba mẹ của hắn sẽ khó khăn trong việc cản trở.

Nhưng nó lại có điểm rất nguy hiểm. Nếu thân thế An Ninh bị lộ thì công ty hắn lập tức có một trận rung lắc. Các cổ đông chọn đầu tư vì tiềm năng và tài năng của hắn. Tuy nhiên, họ vẫn trông chờ vào vị chủ tịch trẻ sẽ liên hôn thì vị thế công ty càng lớn mạnh. Nếu cưới một cô gái quá bình thường, Vãn Mạnh Đình sẽ bị ảnh hưởng.

Hắn đi nước cờ này chẳng biết đã mất trí hay có dự tính gì không đây?

“Con xin lỗi vì đã để ba mẹ thất vọng. Nhưng người con cưới phải là người con thật sự yêu thương.”

“Yêu thương? Con yêu thương gì một người phụ nữ thấp kém đó. Đừng tưởng ba không biết, cô ta đã từng được con bao nuôi có phải không?”

Hắn cúi đầu, không trả lời lại. Giọng nói qua màn hình vang lên, đầy nghiêm nghị.

“Mạnh Đình, trả lời ba!”

“Dạ phải, thưa ba.” Hắn nói.

“Ba không biết con có yêu thương gì. Nhưng lập tức chấm dứt ngay. Ba cho con một ngày để gỡ những thông tin kia xuống, ba sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu còn cố chấp, hậu quả tự lo liệu.”

Tắt máy. Mạnh Đình ngồi ôm đầu, mặt nhăn lại vì nhức nhối. Hắn biết, ba của mình trước nay không nói suông.

Xem ra việc thương lượng, thật sự khó khăn hơn hắn nghĩ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là mọi chuyện lại chẳng đâu vào đâu. Đến lúc An Ninh thật sự không chịu được mà trốn đi, thậm chí là hận hắn đến không thể cứu vãn thì mọi chuyện khó lường. Sự việc lần này, không đơn giản như vậy được.

“An Ninh, xuống ăn tối cùng tôi.”

Không trả lời. Cô ngồi trên giường, không thèm nhìn đến mặt hắn.

“An Ninh, xuống ăn cơm.” Hắn lại kiên nhẫn nói.

An Ninh đã quá chán ghét khi nghe phải giọng nói của hắn. Cô nằm xuống giường, đắp chăn quay đi chỗ khác.

Không kiên nhẫn nữa, hắn đi đến mạnh tay kéo cô đứng lên, chẳng nói chẳng rằng lại kéo xuống bàn ăn.

“Vãn Mạnh Đình, buông ra. Tôi đau!” An Ninh đau quá không kiềm chế được, lại sợ ảnh hưởng đến đứa bé nên hét lên.

Hắn thấy cô kêu đau tay lập tức thả lỏng, ôm cô lên, đặt vào bàn ăn.

Hai người ngồi đối diện nhau. An Ninh nhìn món gì trên bàn cũng chán ngán, không thèm ăn.

“Em ăn đi, ăn để lấy sức chống đối tôi.” Hắn nói.

“Khi nào anh mới định buông tha cho tôi?” An Ninh không thèm để ý đến lời hắn. Thứ cô cần là lời xác nhận của hắn.

Đồ ăn vốn đã nuốt không trôi khi nghe cô hỏi, hắn bỏ đũa xuống, nhẹ giọng:

“Em không nghe rõ hay cố tình không hiểu? Tôi đã nói em không đi đâu cả.”

“Vậy anh muốn gì?”

“Tôi muốn cưới em, cứ yên phận ở đây làm cô dâu của tôi.” Lời tuyên bố thẳng thừng mà không cần hỏi ý kiến hay lời chấp nhận của An Ninh.

Tất cả đều là hắn đơn phương quyết định và đơn phương thực hiện.

Nghe đến đây, cứ ngỡ An Ninh sẽ tức giận hét lên, hay phản ứng quyết lại lắm. Nhưng không, An Ninh vẫn điềm nhiên ngồi trên bàn, im lặng nhìn hắn.

Chẳng ai biết cô đang nghĩ gì, đôi bất ngờ An Ninh gật đầu, đáp lại lời hắn:

“Được, tôi đồng ý.”

Vượt ngoài sự mong đợi, Vãn Mạnh Đình cười tươi như hoa. Hắn cứ nghĩ rào cản lớn nhất chính là sự kháng cự của An Ninh, nhưng không ngờ đây lại là người đầu tiên đồng ý với quyết định của hắn.

Mạnh Đình đi đến, ôm An Ninh từ phía sau. Mặt hắn đặt sâu trong hõm vai của An Ninh. Trước mặt, ánh mắt An Ninh lại thâm sâu khó dò.

“Nhưng tôi có một điều kiện.” Cô bất ngờ cất giọng.

Vãn Mạnh Đình không chần chừ, hỏi:

“Em nói đi.”

“Từ đây đến ngày cưới, anh không được làm chuyện đó với tôi.” Hiện tại chuyện cô có bầu chỉ hai người là cô và Hạ Nhiên biết mà thôi. An Ninh không muốn hắn động đến cô, lại gây ra nguy hiểm cho đứa nhỏ trong bụng.

“Nhưng anh cũng là đàn ông…” Hắn thanh minh. Từ đây đến ngày cưới còn nhiều ngày, đó là khi hắn làm nhanh. Nếu bắt hắn cấm dục như vậy thật sự rất khó khăn.

“Nếu không được vậy chúng ta không cưới.”

“Được, tôi chấp nhận điều kiện này.”

“Vậy được rồi, tôi không có hứng ăn. Tôi muốn lên phòng.”

An Ninh muốn lên phòng nghỉ ngơi. Hắn lập tức ôm cô về phòng, còn sai người đem sữa để sẵn, phòng khi nào cô đói có thể dùng đến.

Cứ vậy, hắn mặc kệ lời cảnh cáo trước đó của ba mẹ mình, quyết tâm không gỡ những tin tức kia xuống. Vì hắn nghĩ rằng cô luôn ở bên cạnh mình thì sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra. Nhưng hắn không thể biết được, mối nguy hiểm của An Ninh không chỉ đơn giản có như vậy.