Thèm Thương

Chương 5: Lại có duyên




“Cô ta bị làm sao vậy? Các người gây ra rắc rối cho tôi đấy.” Giọng hắn cáu gắt khi đối diện với bà chủ quán nơi An Ninh làm.

Bà ta cúi mặt, khó khăn lắm mới nói được một câu. Vì sợ nói sai lại làm mất đi vị khách tiềm năng.

“Thật ra thì… tối hôm qua tôi tìm thấy cô ta ở bệnh viện.”

Mạnh Đình vuốt mặt đầy bất lực, nghĩ đến chuyện mình vừa làm với một cô gái đang bệnh thì vô cùng hối hận. Hắn thích va chạm nhưng không phải là lúc đấy. Một trận ân hận dần giày vò hắn. Mạnh Đình liếc nhìn bà ta một cái, sau đó đi vào bên trong. Giờ này cũng gần sáng, An Ninh cũng đã ngủ vì kiệt sức. Tình trạng của cô không đáng ngại, chỉ là cần nghỉ ngơi đôi ngày. Mạnh Đình chi tiền cho người chăm sóc cô xem như chuộc lỗi. Sau đó hắn cũng trở về nhà chớp mắt, nghỉ làm buổi sáng để nghỉ ngơi. Đến trưa hắn lên công ty thì người hắn thuê báo lại An Ninh đã tỉnh. Cảm giác khó chịu tan biến, sau đó lại trở về với công việc bận rộn mọi ngày.

Cuộc sống nhàm chán của hắn chỉ lặp đi lặp lại có như vậy. Cũng đã một tuần từ lúc An Ninh vào viện, công việc bận đến mức hắn quên cả nhu cầu cá nhân. Cái tên An Ninh chẳng còn chút gì lưu luyến trong suy nghĩ và trí nhớ của hắn lúc này. Nhưng số tiền hắn chuyền vào tài khoản cho phía An Ninh ngay buổi đầu đã khẳng định trong hai tháng tiếp theo cô vẫn còn là người của hắn. Chỉ cần hắn gọi, cô phải đến; chỉ cần hắn không cho, cô cũng không thể đi tiếp thêm vị khách thứ hai.

Trong mấy ngày này, cô cứ việc ở nhà, đi nhà sách, lại ở nhà. Cảm giác trống rỗng không quen. Thật ra cô cũng đã tốt nghiệp đại học, trước đây xin được một công việc văn phòng. Về sau gặp cảnh bị chèn ép và vấn đề sức khỏe nên nghỉ việc, lại thêm biến cố gia đình ập tới khiến cô phải rơi vào con đường nhục nhã. Nhưng bây giờ, công việc của cô chỉ làm vào buổi tối nên An Ninh dự định sẽ tranh thủ tìm việc lại. Ít nhất vẫn sẽ có thứ để làm, quan trọng hơn là còn có thể kiếm thêm thu nhập. Cô phải sớm thoát khỏi cái ngành nghề này. Hai đêm hôm đó đã là quá cay đắng rồi.

Nhưng có lẽ, An Ninh chưa từng nói ra, hay tâm sự với bất kì ai về câu chuyện của mình. Và nếu như muốn, cũng chẳng có lấy một người để làm được điều đó. Cô gái mạnh mẽ đương đầu với cả thế giới, thậm chí là với chính cả bản thân mình. Đấu tranh giữa bỏ cuộc và bước tiếp, và rồi đôi chân ấy đã vạn lần chiến thắng.

Ngày mới bắt đầu, chân của An Ninh vững bước hơn ngày thường. Không còn là đôi chân thất thần, la cà, mà hôm nay là đôi chân có định hướng. Hãy hướng mũi giày về một công ty phù hợp, và cô ta sẽ cố gắng hết mình.

Thất vọng thật, đi cả buổi sáng mà vẫn không tìm được công ty phù hợp. Đặt lịch phỏng vấn cũng là theo cảm tính, nhưng trong lòng không thật sự yêu thích. An Ninh đi vào nhà sách quen thuộc. Có lẽ khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô là lúc này, khi không gian yên ắng, mùi sách thu hút tâm trí và đẩy lùi những khó khăn phía trước. An Ninh thả mình vào vùng trời của mình, trở về với tính cách không cần làm hài lòng bất kì ai, tự do tự tại biết bao nhiêu.

Nhưng cảm giác tự do tự tại ấy không kéo dài khi cô gặp Mạnh Đình tại đây. Cô đã lui tới nhà sách này mấy năm nay nhưng chưa lần nào gặp hắn. Chỉ duy nhất gần đây, tần suất chạm mặt tại nhà sách lại tăng lên.

Hắn nhận ra cô trong chiếc quần tây và áo sơ mi lịch sự, nhìn vô cùng trong sáng và trẻ trung. Khác xa với sự quyến rũ của những bộ váy cắt xẻ khoe dáng và lớp son phấn dày ngộp. Trên khuôn mặt ấy vẫn hiện rõ lần đầu tiên gặp gỡ. Mỗi lần gặp, là mỗi lần An Ninh cho hắn một ấn tượng khác nhau. Đôi lúc xa lạ, quyến rũ, lại ngây ngô và lạnh lùng.

Mạnh Đình nhìn cô, và có lẽ không hề muốn giấu giếm. Đối diện với ánh mắt đó, An Ninh cũng chỉ có thể gượng cười rồi cúi đầu chào hỏi. Bởi vì số tiền hắn đưa cô đã sử dụng gần hết, nếu hắn đòi lại thì thật tình không thể trả lại được.

“Chào ngài.”

Mạnh Đình bị giọng của cô gây chú ý. Dạo này bận rộn khiến hắn quên đi không ít việc, ngay cả cô. Đúng lúc đang rảnh hắn cũng cần tìm một người ăn cơm chung, nếu là cô gái mộc mạc trước mắt thì cũng không quá tồi. Hắn thầm gật đầu, cũng xem như bữa ăn này là lời xin lỗi vì hôm đó đã quá trớn.

“Đi ăn cùng tôi.” Hắn nói.

An Ninh nhìn hắn, gật đầu.

Hắn thanh toán tiền sách cho cô, sau đó cùng đến nhà hàng gần đó. Lúc trên xe, Mạnh Đình suy nghĩ một lúc lại không tìm được câu trả lời. Nhưng trong bụng vẫn thầm đánh giá cô gái bên cạnh.

Cũng thật bất ngờ, cô ta không cảm thấy sợ hãi mình sao?