Theo Đuổi Luật Sư Triệu Lam Nhã

Chương 14




Lam Nhã đến buổi biểu diễn của Hải Lâm với tư cách là khán giả. Vì Trần tổng nhất quyết không để cô lên sân khấu biểu diễn.

Vì luận văn tốt nghiệp xảy ra chút vấn đề, Lam Nhã phải quay lại trường để giải quyết. Giáo sư hướng dẫn lại quá bận rộn, đưa cho cô một địa chỉ để đến nhờ bạn của ông ấy giúp đỡ.

Lam Nhã theo tờ địa chỉ đi qua vài con phố lớn, dừng lại trước một căn biệt thự cổ, đúng là địa chỉ cần tìm.

-Cô muốn tìm ai ạ?

Một nữ hầu mở cửa sau tiếng chuông của Lam Nhã.

-Tôi muốn tìm giáo sư, không biết bây giờ cô ấy có ở nhà không?

-Bà chủ của chúng tôi có ở nhà, cô vui lòng đợi một chút.

-Cảm ơn!

Lam Nhã theo nữ hầu vào trong, ngồi đợi ở bộ bàn ghế làm bằng đá trước sân.

Lát sau người phụ nữ trung niên xuất hiện, nhấc cao gọng kính trên mắt, đến trước mặt Lam Nhã.

-Chào giáo sư ạ! Em...

-Tôi biết rồi! Em ngồi xuống trước đi!

Lam Nhã kính cẩn đứng dậy chào, chưa nói hết cậu đã bị cắt ngang.

Sinh viên trong trường đều nói vị giáo sư này rất khó tính, thường xuyên để ý chi tiết cặn kẽ. Hình như còn có vẻ không có thiện cảm đối với cô lắm.

-Lúc trước em vào trường, em đã không chọn làm sinh viên dưới sự hướng dẫn của tôi mà lại chọn giáo sư Jame?

-Dạ thưa giáo sư! Vì em cảm thấy phương pháp của giáo sư Jame phù hợp đối với em, không phải là vì không thích giáo sư.

-Vậy bây giờ em lại đến đây muốn nhờ tôi xem luận văn tốt nghiệp của em sao?

-Em rất xin lỗi vì đã làm phiền cô! Giáo sư cho em địa chỉ của cô, hi vọng có thể nhờ cô giúp đỡ.

-Muốn tôi giúp cũng được thôi, nhưng tôi có điều kiện.

Từ khi gặp vị giáo sư này, Lam Nhã vẫn luôn cảm thấy có chút gì đó quen quen, cách nói chuyện và cư xử, cả việc đưa ra điều kiện này nữa.

-Mẹ à! Mẹ đừng làm khó con dâu nữa!

Trần Vũ đi đến, vòng tay ôm qua cổ Lam Nhã từ phía sau. Lam Nhã giật mình, mở to mắt nhìn anh. Sao đột nhiên anh ta lại xuất hiện ở nơi này rồi.

-Không được! Con bé này đã không chịu làm học trò của mẹ, buộc phải có điều kiện.

Lam Nhã lấy lại trạng thái điềm tĩnh ban đầu, đối diện trực tiếp với người trước mặt.

-Giáo sư có điều kiện gì ạ?

-Đơn giản thôi! Việc này nằm trong khả năng của em.

-Xin giáo sư cho em biết cụ thể ạ!

Giáo sư Trần muốn giăng bẫy lừa con dâu nhưng xem ra không thành rồi. Nếu đã cận trọng như vậy thì cũng chỉ còn cách này thôi.

-Tôi giúp em sửa luận văn. Sau khi trở về hai gia đình sẽ gặp mặt nhau rồi hai đứa mau chóng kết hôn đi.

-Nhưng...

-Điều kiện tôi đã nói ra rồi thì không được quyền từ chối. Luận văn của em tôi sẽ giữ sau đó giúp em nộp thẳng lên nhà trường. Hai đứa nói chuyện với nhau về chuẩn bị lễ cưới đi.

Giáo sư Trần nói xong liền đi thẳng vào nhà, không cho Lam Nhã cơ hội trả lời. Quay sang thì lại thấy Trần Vũ đang tươi cười bên cạnh.

-Tôi không muốn kết hôn!

-Xem ra em phải nói với mẹ anh rồi. Việc bà ấy đã quyết anh không cản được.

Lam Nhã rơi vào tình thế bế tắc, không đồng ý cũng không lấy lại tập hồ sơ kia được. Ngay lúc này chỉ còn cách gọi cho bố nhờ trợ giúp. Ông Lâm sau khi nghe con gái kể lại toàn bộ câu chuyện, chỉ buông một câu nhẹ nhàng.

-Như vậy không phải rất dễ giải quyết sao? Con chỉ cần kết hôn với tiểu Vũ là được rồi.