Lam Nhã quay trở về nước, cuối cùng vấn đề của cô lại phải nhờ giáo sư Jame xử lí. Vì công việc ở công ty ngày càng nhiều, không thể kéo dài thời gian nghỉ phép thêm nữa.
-Luật sư Triệu! Mấy ngày ngay tâm trạng của sếp không được tốt. Hai người xảy ra chuyện gì sao?
-Chút chuyện nhỏ thôi!
Chuyện nhỏ này chính là Lam Nhã đã từ chối lời tỏ tình của Trần Vũ, còn nói anh không nên tiếp tục phí thời gian lên cô nữa. Con người bằng máu thịt, có là tổng giám đốc cũng biết đau lòng.
Lam Nhã bỗng dưng cảm thấy có lỗi, sếp tổng đối tốt với mình mà lại vô tình tổn thương như vậy, trong lòng có chút áy náy.
-Mấy ngày này tâm trạng sếp không được tốt, mấy người vào phòng đi ra mặt ai nấy xanh lè như tàu lá.
-Hình như lại bị phu nhân ép đi xem mắt nữa rồi.
Trong lúc đi vệ sinh Lam Nhã đã vô tình nghe được hai nhân viên nữ nói chuyện với nhau. Thì ra ép cưới không được giáo sư Trần liền ép con trai đi xem mắt với đối tượng khác.
Cũng tốt thôi! Anh tìm được đối tượng phù hợp để kết hôn rồi thì sẽ không đau lòng vì cô nữa.
. . . . .
-Hôm nay lại có tâm trạng rủ tớ đến trường đua sao?
-Giải khuây chút thôi, bắt đầu nào!
Hai chiếc moto rồ ga lao nhanh trên đường đua, người bên ngoài nhìn từ xa chắc không nghĩ rằng đó là một nam một nữ đua với nhau.
Xe Lam Nhã lao nhanh về phía trước, đến góc cua 90° vẫn không giảm tốc độ, trực tiếp bẻ lái ôm cua, vượt lên trước Hải Lâm một đoạn dài.
Những tay đua khác ở phía bên ngoài vô cùng kích động, khán giả cũng thế mà hét lên.
Người đang ôm nón chuẩn bị vào trường nhìn thấy một màn như vậy không khỏi tò mò.
-Người mới à?
-Ừ! Bạn của Hải Lâm, một đại mỹ nữ đấy!
-Mỹ nữ sao? Khó tin thật!
. . . . .
-Trợ lý Ngô! Làm sao mà cậu lấy được vậy? Ý tôi hỏi là làm sao cậu theo đuổi được vợ cậu.
Trợ lý Ngô bị hỏi bất ngờ, còn chưa biết phản ứng ra sao, ngờ nghệch trả lời.
-Thật ra thì vợ em mới là người chủ động.
-Bây giờ tôi mới thấy cậu vô dụng vậy đấy.
Trợ lý Ngô cười khổ, giám đốc thất tình như có bà dì tới, tâm tình khó đoán, cuối cùng khổ nhất vẫn là người làm trợ lý như anh.
Bên này Lam Nhã và Hải Lâm đã kết thúc cuộc đua, cô bắt lấy chai nước cậu ném cho bắt đầu uống.
-Nếu đã bận lòng về người ta như vậy thì thử suy nghĩ xem.
-Cậu đừng có nói bừa.
-Cậu còn sợ tớ không hiểu cậu sao? Từ nhỏ đến lớn người chơi được với cậu cũng chỉ có tớ.
Lam Nhã ném cho Hải Lâm một cái nhìn sắc lạnh, thảy nón bảo hiểm về phía cậu rồi bỏ ra về.
Hải Lâm cười thầm trong bụng, xem ra anh chàng thật sự có ảnh hưởng đến "chồng yêu" của cậu rồi. Từ trước đến giờ, ngoài việc học ra thì chả có chuyện gì khiến cô nàng phải để tâm như vậy cả, chỉ là vẫn cứng đầu không chịu nói ra.
. . . . .
-Chào sếp Trần!
-Cậu Hải Lâm hẹn tôi có việc gì? Trực tiếp nói luôn đi.
-Cũng không có gì lớn. Chỉ là nhìn thấy tấm chân tình của anh, nên cảm động muốn giúp một chút thôi.
-Giúp tôi? Xin hỏi cậu muốn giúp tôi việc gì vậy?
-Lam Nhã! Tôi muốn nói cho anh biết, anh đang đi vào con đường mòn, còn Lam Nhã trước giờ chỉ thích đi đường lớn. Với cách của anh sẽ chẳng bao giờ có được cô ấy.
Trần Vũ nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi ngờ. Từ khi cậu ta xuất hiện, anh luôn xem là tình địch, lần này đến nói giúp anh theo đuổi Lam Nhã. Không đáng tin!
Hải Lâm hiểu ý, trước khi rời đi còn bỡn cợn buông lơi một cậu.
-Cách mưa dầm thấm lâu của anh chỉ phù hợp cho vài năm về trước thôi. Tôi khuyên anh trực tiếp bắt về, nhốt lại bên mình sẽ nhanh gọn hơn.