Theo Đuổi Luật Sư Triệu Lam Nhã

Chương 29: (H)




Lam Nhã hoảng hốt, đánh mạnh vào lưng anh.

-Anh...anh bắn bên trong rồi?

Trần Vũ lại làm như chẳng có gì, chỉ "ừ" nhẹ một tiếng, lười biếng nằm đè lên người, hít hít lấy hương thơm dịu dàng của cô.

-Không được! Sẽ có thai mất!

Cả cơ thể to lớn của anh vẫn đè ép trên người cô, nơi giao hợp không tách ra nên dịch không bị trào ra. Lam Nhã thấy đây chính là anh đang cố tình.

Cựa quậy muốn thoát ra, vô tình lại đánh thức dục vọng vừa lặng đi chưa bao lâu. Cảm nhận được thứ bên trong ấy đang lớn dần ra, huy*t đạo lại bắt đầu căng trướng.

-Đây là do em châm lửa, phải tự mình dập thôi!

-Không! Em mệt lắm!.. Không chịu nổi nữa! Á!!!

Lam Nhã bị dày vò đến mức không biết ngủ thiếp đi từ khi nào. Khi thức dậy đã thấy mình nằm trong vòng tay của anh.

Trong lúc lờ mờ, hình như cô đã thấy được anh bế vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ và lấy hết thứ bên trong ra.

Anh biết hiện tại cô vẫn chưa sẵn sàng nên sẽ không ép buộc bất cứ điều gì. Làm gì cũng đều nghĩ đến cảm xúc của cô trước tiên. Lam Nhã cảm thấy ấm áp trong lòng.

Ngước mặt lên hôn "chụt" lên môi anh một cái, siết chặt vòng tay rồi rúc cái đầu nhỏ vào ngực anh.

-Dậy rồi sao? Còn đau không?

Vốn là anh nhắc mới nhớ đến, cảm giác bên dưới hạ thân bắt đầu truyền lên vô cùng khó chịu.

Trần Vũ cảm nhận được sự ấm nóng dưới khuôn ngực mình, là nước mắt. Anh hoảng hốt quệt đi nước mắt, xoa xoa khuôn mặt trắng hồng.

-Anh xin lỗi! Đau như vậy sao? Anh xin lỗi! Để anh xoa cao cho em.

Lam Nhã với đôi mắt ngập nước phụt cười. Ai mà ngờ được tổng giám đốc của Trần Thị lại có bộ dạng như này chứ. Biết là mình lại bị con nhóc này trêu chọc, há miệng cắn lấy bầu ngực đang lắc lư vì cười, lấy cao thoa cho cô.

Lam Nhã được Trần Vũ cũng xuống nhà, đến cầu thang đã nhìn thấy Tuyết Như ở phòng khách.

Thấy hai người đi xuống cũng đứng lên, hơi đơ ra một chút. Hôm nay là ngày nghỉ, Trần Vũ mặc một bộ đồ đơn giản, khác với phong cách thường ngày nhưng vẫn cực kì thu hút. Trên lưng là Lam Nhã với một bộ đồ tương tự, bọn họ chính là mặc đồ đôi.

-Chị Tuyết Như?

-Chị nhắn tin rủ em đi shopping rồi, nhưng mà không biết nhà em nên sang đây hỏi anh Vũ. Không ngờ em cũng ở đây.

Cái lí do gì mà củ chuối vậy? Mà hình như đúng là cô ta có nhắn tin cho Lam Nhã thật, chỉ là sáng ra đã bị Trần Vũ vần lên vần xuống chưa có thời gian để xem.

-Ồ! Em chưa có xem. Hôm nay em có bận gì không nhỉ?

Lam Nhã vừa nói vừa thò tay lấy điện thoại từ trong túi thượng của Trần Vũ, rồi được anh cổng vào nhà bếp đặt xuống ghế ăn.

-Hôm trước em đã đồng ý với Hạ Chi sẽ dạy kèm cho nó rồi.

-À đúng rồi! Chắc là em không đi với chị được rồi.

-Không sao! Chị ở đây chơi với hai đứa cũng được.

Trần Vũ nhăn nhó, đẩy thức ăn đến trước mặt Lam Nhã tỏ vẻ khó chịu. Lam Nhã nén cười, cũng thật tội nghiệp, có vẻ như Trần Vũ còn khó chịu với Tuyết Như hơn cả cô nữa.

-Chị đến sớm như vậy đã ăn sáng chưa? Ăn cùng với em luôn.

Tuyết Như còn chưa trả lời, Hạ Chi ở trong bếp đã lên tiếng.

-Chết rồi! Em không biết nhà có khách, chỉ làm hai phần cho cậu chủ với chị thôi.

Tuyết Như cười sượng, Lam Nhã nhìn thấy vẻ mặt của cô ta phải cố gắng nuốt ý cười vào trong bụng.

Không biết cô ta tạo phải nghiệt gì, chỉ đến nhà chơi mà ai cũng muốn chống đối.