Nói cho bố biết, là chuyện làm luật sư cho anh ta sao? Với lại còn cả nghỉ ngơi?
-Nghỉ ngơi? Trần tổng nên quay về nhà anh ấy để nghỉ ngơi, nhà chúng ta nhỏ như vậy làm sao đủ chỗ chứ.
-Con đừng có ích kỉ như vậy, phòng con đâu có nhỏ.
Biết không thể làm trái lời bố mình, Lam Nhã đem bộ mặt không bằng lòng đi về phòng. Trần Vũ cũng vui vẻ đi theo ngay phía sau cô.
-Phòng tôi chỉ có một cái giường thôi, Trần tổng chịu khó nghỉ dưới sàn một đêm vậy. Tôi sẽ trải nệm cho anh.
-Lam Nhã à! Tiểu Vũ dù sao cũng là tổng giám đốc cả tập đoàn lớn, con mà để cậu ấy ngủ dưới đất thì tối nay con ra ngoài ngủ với Tí Hon đi.
Gì chứ? Ngủ với Tí Hon, ông Lâm nhẫn tâm để con gái cưng ngủ trong chuồng chó sao?
-Được rồi! Cái giường này nhường cho anh. Nhà tôi chỉ có mấy bộ đồ của bố tôi lúc trẻ, tôi tìm cho anh một bộ, dù sao anh cũng không thể đi ngủ với bộ đồ này được.
Trần Vũ vẫn im lặng quan sát Lam Nhã, cô hoàn toàn khác với Lam Nhã anh trước đây từng gặp qua. Với bộ đồ ngủ đáng yêu, trông cô không còn vẻ nghiêm nghị, cứng rắn kia nữa, đổi lại là vẻ ngọt ngào muốn bao bọc vào trong lòng.
Trần Vũ sau khi vào nhà tắm chỉ quay ra với chiếc quần ngủ của ông Lâm, trên tay vẫn cầm chiếc khăn lau những sợi tóc còn nhỏ nước xuống thân người.
-Này! Sao anh không mặc áo vậy?
-Áo của bố em nhỏ quá!
-Máy sấy trong ngăn tủ, anh sấy khô tóc đi. Đừng làm ướt gối của tôi.
Lam Nhã quay lại tiếp tục đọc sách, sau đó chợt nhận ra điều gì đó không đúng, vội vàng lao đến phía chiếc tủ, nhưng không kịp rồi, anh đã mở cửa tủ ra. Lam Nhã liền chen người chắn trước mặt anh, đóng của tủ lại.
-Anh ra ghế ngồi trước đi, tôi lấy cho anh.
Vì nhà chỉ có hai bố con và bà vú đã khá nhiều tuổi, bình thường cũng chỉ có bà vú vào giúp cô sắp xếp đồ đạc và lau chùi bụi khi cô không có nhà. Ngăn tủ vừa rồi Lam Nhã để đồ lót bên dưới, muốn lấy máy sấy thì không tránh được việc nhìn thấy những món đồ đó, vì chút bất cẩn mà bị anh nhìn thấy. Cô ngượng ngùng không dám nhìn trực tiếp với anh. Đưa máy sấy cho anh liền quay về bàn học.
Lần đầu thấy được nhiều biểu cảm của cô như vậy, Trần Vũ vô cùng thích thú.
-Tôi không biết sử dụng loại máy này.
Không có gì giả dối hơn việc ông chủ của một tập đoàn lớn không biết sử dụng máy sấy tóc. Tuy cái này có chút đặc biệt nhưng Lam Nhã cũng không có ý định đôi co với anh ta, đành giúp anh ta một tay vậy.
-Để tôi giúp anh sấy tóc vậy.
Lam Nhã giúp Trần Vũ sấy tóc, bàn tay mềm mịn của cô len qua những sợi tóc suôn mượt. Anh tận hưởng sự dịu dàng trước đây chưa từng có, khuôn mặt liền giãn ra vì thoải mái.
-Em thật sự là đã thành niên rồi đấy chứ?
Nhã Lam không cần đoán cũng biết anh muốn nói đến chuyện gì, nhưng đó không phải điều khiến cô tự ti, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái bản thân của hiện tại.
-Tôi chưa!
Lam Nhã hờ hững đáp lại một câu khiến anh giật mình.
-Thực ra tôi vẫn còn là học sinh trung học, thông tin trước giờ đều là giả thôi.
-Chả trách lại bé như vậy!
-Anh thấy bé sao? Đàn ông đúng là đều tham lam.
Trần Vũ không ngờ Lam Nhã lại có một mặt tính cách như vậy. Thật là không thể nhìn ra được.
-Xong rồi! Anh có thể đi ngủ được rồi đó.
-Em không định đi ngủ sao?
-Tôi còn có việc phải làm, nếu ánh đèn làm phiền anh thì nói với tôi.
-Không sao!