Theo Đuổi Luật Sư Triệu Lam Nhã

Chương 6




Trần Vũ nằm trên chiếc giường của Lam Nhã, tuy nó không lớn như ở nhà mình nhưng đem lại cảm giác êm ái đặc biệt dễ chịu. Từ chăn gối hay cả căn phòng đều mang mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu của riêng Lam Nhã. Trần Vũ tận hưởng cảm giác thoải mái, ngắm nhìn hình bóng nhỏ nhắn rồi ngủ thiếp đi.

Nửa đêm anh thức giấc, chỗ bên cạnh vẫn trống không. Lam Nhã đã ngủ ngục trên bàn học, đèn trên bàn vẫn còn sáng, bút cũng vẫn đang cầm trên tay. Tốt nghiệp rồi vẫn học hành chăm chỉ như vậy, đáng khen. Anh giúp cô cất bút, tắt đèn sau đó bế cô về giường, đắp chăn cẩn thận rồi mới nằm vào chỗ của mình. Lam Nhã cứ trở mình lại lật tung chăn ra, nhiều lần như vậy khiến anh mất kiên nhẫn, ôm chặt cô lại để chăn không bị lật ra tránh cho cô bị nhiễm lạnh khi ngủ.

Lam Nhã có thói quen thức dậy sớm, cảm nhận được cơ thể bị gò bó, không thể cử động được, mở mắt ra mới thấy cả thân mình đang nằm trọn trong vòng tay của anh. Lam Nhã cố cử động để thoát ra, anh lại cố tình ôm chặt hơn, không chịu mở mắt mà chỉ cất giọng trầm ấp từ trên đỉnh đầu Lam Nhã.

-Hôm qua em thức rất khuya, nên ngủ thêm một chút nữa đi.

-Không sao, tôi quen rồi.

Trần Vũ không đáp lại nữa , vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Có cố gắng mấy cũng không gỡ được vòng tay của anh ra, Lam Nhã đành nằm im rồi lại chợp mắt đến khi ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm cô hoàn toàn tỉnh giấc.

Lần này Lam Nhã thực sự tỉnh táo, bây giờ mới nhận ra có điều không đúng. Tại sao cô lại nằm ngủ trên giường, lại còn nằm trong lòng của người đàn ông này chứ? Lam Nhã dùng hết sức lật tung chăn, lao ra khỏi giường. Hành động của cô quá nhanh, Trần Vũ cũng không kịp cản.

Cô không nói lời nào trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm. Không cần thắc mắc cũng biết, trong phòng chỉ có mỗi cô và anh ta, không phải anh ta đỡ cô lên giường thì chả lẽ là cô mộng du.

Làm vệ sinh cá nhân xong thì thấy anh đã ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ của mình. Khuôn mặt hồng hào tràn đầy sức sống, tùy tiện lật xem quyển tạp chí trên tay.

-Đồ của bố tôi anh cũng mặc không vừa thì đành chịu thôi. Nếu anh không chê thì có thể mượn tạm áo tôi mặc. Chắc là sẽ có một vài cái anh mặc được.

Vì quần áo của bố cô khá nhỏ mà hôm qua anh chỉ mặc mỗi chiếc quần dài. Cởi trần ôm cô ngủ suốt cả một đêm. Nhưng buổi sáng thì không thể rời khỏi phòng với bộ dạng này được.

Lam Nhã mở cửa tủ của mình quan sát. Cô vốn thích thoải mái nên đôi khi sẽ chọn những chiếc áo phông rộng. Sau một lúc tìm kiếm thì chọn được một chiếc áo phông đen siêu to so với người của cô.

-Em mặc đồ nam sao?

Trần Vũ giơ chiếc áo lên trước mặt.

-Lạ lắm sao? Sau khi ăn sáng thì anh có thể rời đi được rồi.

Lam Nhã không từ bỏ ý định đuổi anh ra khỏi nhà, chỉ cần có cơ hội lập tức không bỏ qua.

-Hai đứa thức rồi sao? Mau ngồi xuống ăn sáng đi.

Ông Lâm thư thái đọc báo buổi sáng và thưởng thức tách trà của mình. Thấy cửa phòng Lam Nhã mở, hai người cùng bước ra, trên người Trần Vũ còn mặc áo của Lam Nhã thấy hơi bất ngờ. Con gái ông, ông hiểu rõ tính tình như thế nào. Trước giờ vẫn không muốn cho người khác đụng vào đồ của mình, cả người bố như ông đây cũng rất ít khi đụng vào đồ của con gái cưng, vậy mà lại cho cậu trai này mặc áo của mình, xem ra đây thực sự là chàng rể quý của ông rồi.