Theo Đuổi Luật Sư Triệu Lam Nhã

Chương 7




Lam Nhã theo thói quen đến ngồi vào ghế của mình. Trần Vũ cũng rất tự nhiên ngồi bên cạnh cô.

-Chuyện con nói với bác, đã nói với Lam Nhã chưa?

-Vẫn chưa ạ!

Lam Nhã đang ăn được nhắc tên không khỏi tò mò.

-Có chuyện gì liên quan đến con sao?

-Cũng không có gì! Chỉ là tiểu Vũ muốn bàn chuyện kết hôn của hai đứa thôi.

Ông Lâm vẫn bình thản nhưng Lam Nhã lại bị câu nói nhẹ tênh của ông làm cho sặc nước. Liên tục ho sặc sụa khiến khuôn mặt cũng đỏ lên.

Trần Vũ ngồi bên cạnh liền lo lắng lấy khăn lau miệng và vuốt lưng cho cô. Ông Lâm không dùng bữa nữa mà đến công ty trước, bàn ăn cũng chỉ còn hai người.

-Hôm nay em có muốn đến công ty nhận việc không?

Lam Nhã khi nhắc đến công việc đã quên mất phải hỏi rõ vấn đề khiến mình sặc nước, đã nhanh chóng về phòng thay trang phục để đi làm.

Bà vú là người chăm sóc, bênh cạnh từ khi Lam Nhã chỉ mới là một cô bé, hơn ai hết bà là người hiểu rõ cô nhất. Bà luôn sợ bên ngoài sẽ khiến người tính an toàn như Lam Nhã chịu thiệt thòi. Bà thấy được sự chân thành mà Trần Vũ dành cho Lam Nhã, nhưng bà không dám chắc liệu người con trai này có đem lại hạnh phúc cho cô hay không.

-Vú biết cậu dành tình cảm đặc biệt cho tiểu Nhã của vú, nhưng xin cậu nếu không thể yêu thương Lam Nhã một cách chọn vẹn thì đừng làm con bé phải chịu bất kì tổn thương nào cả.

Trần Vũ nhìn thấy ở đáy mắt người phụ nữ lớn tuổi chan chứa tình yêu thương. Anh cũng cảm nhận được lời bà nói ra có vẻ nhẹ nhàng tha thiết nhưng ẩn sâu bên trong như lời cảnh cáo đến từ lòng yêu thương mà bà dành cho Lam Nhã.

-Con hứa với vú, vú có thể tin con không?

-Vú tin con! Những chuyện liên quan đến con bé vú có thể giúp con.

Lam Nhã từ trong phòng bước ra, trên tay con xách theo túi xách và những món đồ linh tinh.

-Anh chưa đi nữa sao?

Cô đặt câu hỏi nhưng vốn chẳng quan tâm đến câu trả lời. Chạy đến cúi thấp người xuống để bà vú thắt cà vạt giúp mình.

-Con thật là! Học được biết bao nhiêu thứ, sao không chịu học thắt cà vạt?

-Nếu con biết rồi sẽ không được vú thắt cho con nữa.

-Vậy lúc vú không ở bên cạnh ai sẽ giúp con đây?

-Con sẽ giúp cô ấy!

Trần Vũ tiến lại gần, nhẹ nhàng chỉnh áo cho cô, lấy cả chiếc áo khoác Lam Nhã cầm trên tay đưa ra phía sau để cô mặc vào.

Lam Nhã xỏ tay vào áo, kết hợp với động tác của anh một cách đồng điệu như một thói quen đã có từ lâu.

Bà vú đứng bên cạnh nhìn bọn nhỏ như vậy cũng muốn giúp một tay. Theo góc độ này chỉ cần tác động một lực nhẹ, Trần Vũ chắc chắn sẽ chạm vào môi Lam Nhã, chính là hai đứa nhỏ sẽ hôn nhau.

Nhưng vú tính không bằng quán tính, Lam Nhã theo phản xạ lùi về sau để tránh. Kết quả lại bị va đầu và tường một cú đau đớn. Có vẻ va quá mạnh khiến người con gái bị choáng rồi.

Trần Vũ liền đỡ cô ngồi xuống ghế, dùng khăn lạnh bà vú đưa cho chườm vào phần đầu bị va, nếu không một lát nữa Lam Nhã sẽ có thêm một trái táo ở sau đầu.

. . . . .

Lam Nhã cùng Trần Vũ đến công ty, lần trước đã bị từ chối rồi. Xem ra lần này chỉ có thể dựa hơi sếp tổng mới có khả năng được nhận vào làm việc.

-Tôi muốn gặp người đã từ chối luật sư do đích thân tôi mời đến. Sau mười phút phải có mặt ở văn phòng của tôi.