Lục Khinh Lan xoay người cười nói:
"Xong rồi sao?"
Đột nhiên sửng sốt khi nhìn thấy người đang bước tới. Cô thật sự không ngờ Kiều Chỉ Sam lại đến.
Trước đây, cô đã từng sùng bái Kiều Chỉ Sam như thần tượng, nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt hôm trước, không hiểu sao lại bị nhận được ánh mắt đầy ý thù địch khó hiểu của Kiều Chỉ Sam. Lục Khinh Lan nghĩ mãi cũng không ra, nên cô cũng không dám biểu hiện thêm chút nhiệt tình nào.
Mà bây giờ, Kiều Chỉ Sam lại đang đứng trước mặt cô, vẫn như cũ, Lục Khinh Lan cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Khụ khụ." - Thật sự không chịu nổi bầu không khí quái dị này, Lục Khinh Lan ho nhẹ vài tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vừa phải, hỏi: "Tổng biên tập Kiều, có việc gì?"
Kiều Chỉ Sam bình tĩnh nhìn cô vài giây, sau đó lắc lắc ly rượu, mỉm cười trả lời:
"Không có việc gì, thấy có một mình cô đứng đây, sao không cùng tâm sự một chút?"
Lục Khinh Lan cười cười: "À, không tiện rồi, tôi đang chuẩn bị ra về."
"Vậy sao?" – Nhướng mi một cái, Kiều Chỉ Sam cũng chỉ muốn nói chuyện.
Nâng ly cao lên, Kiều Chỉ Sam tiếp tục nói:
"Đúng rồi, vẫn chưa chúc mừng cô đã lấy lại tư cách tham gia trận bán kết của Thụy Thượng Chi Vận."
"Cảm ơn chị." - Lục Khinh Lan không hiểu được việc tìm tới mình trò chuyện phiếm, cho nên cô cũng không muốn nói nhiều.
Nhưng không ngờ, Kiều Chỉ Sam cũng không định 'đơn thuần' tán gẫu.
"Tìm một người bạn trai tốt quả thật không tệ, muốn giải thưởng nào, cũng có thể cầm trong tay, chứ đừng nói đến một tư cách dự thi nho nhỏ, cô nói có đúng không?"
Sắc mặt Lục Khinh Lan trầm xuống: "Tổng biên tập Kiều, ý chị là sao?"
Cô cũng sẽ không ngốc nghếch cho rằng Kiều Chỉ Sam chỉ là tùy tiện nói như vậy.
"Không có ý gì đâu." - Kiều Chỉ Sam hơi nhún vai, hờ hững đáp: "Chính là cảm thấy bạn trai của Lục tiểu thư rất tốt. Chắc hẳn có rất nhiều cô gái theo đuổi lắm nhỉ? Thật sự rất tò mò, tình yêu của Lục tiểu thư đã bắt đầu như thế nào."
Khẽ nhíu mày, Lục Khinh Lan cũng không thích nói đến vấn đề này, cô luôn cảm thấy lời này của Kiều Chỉ Sam đang ám chỉ điều gì đó, cho nên nhẹ nhàng đáp:
"Tổng biên tập Kiều, Đình Thâm có bao nhiều người theo đuổi tôi cũng không biết. Cảm ơn chị đã hỏi thăm."
"Không có gì." – Đáy lòng Kiều Chỉ Sam hừ lạnh, trêи mặt cười nhạo Lục Khinh Lan: "Bất quá, Lục tiểu thư, cô nên xem trọng việc đó một chút, nói không chừng, vài ngày sau bạn trai cô lại bị người khác đến cướp đi."
Liếc nhìn Lục Khinh Lan, cô ta nói tiếp: "Lục tiểu thư, tôi rất mong chờ biểu hiện của cô trong trận đấu tiếp theo, tốt nhất cô đừng làm tôi thất vọng."
"Cảm ơn chị. Tôi hiểu rồi." – Hít sâu một hơi, mặc dù cảm thấy khó hiểu, thậm chí trong lòng cũng không thoải mái, Lục Khinh Lan vẫn giữ lễ với tiền bối.
Nhất thời, hai người đều rơi vào trầm mặc, bầu không khí có chút quái dị. Cũng may, trạng thái đó cũng không kéo dài quá lâu. Lướt mắt thấy Cố Lăng Tu đang vẫy tay với mình, Lục Khinh Lan lễ phép tạm biệt:
"Bạn tôi đang tìm tôi, xin phép đi trước, tạm biệt."
"Tạm biệt."
"Cháu gái nhỏ Khinh Lan bị sao vậy? Sắc mặt trông không tốt lắm." - Cố Lăng Tu nhìn cô, có vẻ hơi kỳ lạ, lập tức nhìn lại nơi Lục Khinh Lan vừa rời đi.
Hừm, không có gì chứ?
"Em không sao." - Lục Khinh Lan lắc đầu, mặc dù không muốn bị Kiều Chỉ Sam phá tâm trạng, nhưng ít nhiều cô vẫn bị ảnh hưởng đôi chút.
Đầu tiên là địch ý không giải thích được, bây giờ lại nói những lời khó hiểu như vậy, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ là chuyện gì xảy ra. Cố Lăng Tu thấy cô không muốn nói nhiều, cũng không hỏi, dù sao trở về còn có Diệp Hồ Ly bên cạnh.
"Việc chào hỏi tốt chứ?" - Lục Khinh Lan nhìn thấy Cố Lăng Tu lấy quần áo xong, không khỏi hỏi.
"Ừm, đúng vậy." - Tính toán thời gian cũng không sai biệt lắm, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nhận được, Cố Lăng Tu có chút hưng phấn, thúc giục nói: "Chúng ta mau đi thôi, tiếp theo còn xem kịch vui."
"Kịch gì nữa? Anh có cần chào Tần Tân một tiếng không?"
"Không cần không cần, khách khí với tên đó làm gì. Chúng ta đến đây để có mặt coi kịch chút thôi." - Cố Lăng Tu vung tay, "Không cần để ý đến mặt mũi của lão tam kia. Thang máy tới rồi, đi thôi."
Dứt lời, điện thoại di động của Cố Lăng Tu đột nhiên vang lên. Liếc mắt nhìn màn hình, sắc mặt lại hơi biến đổi, không chút suy nghĩ, Cố Lăng Tu lập tức cúp máy.
Nhưng, bên kia vẫn kiên trì, lập tức gọi lại. Nhìn sắc mặt vừa lúng túng vừa xấu hổ của Cố Lăng Tu, Lục Khinh Lan bước ra thang máy trước, mỉm cười:
"Anh nghe điện thoại đi, em lại chỗ ghế sofa ở sảnh ngồi đợi một lát cũng được."
"Được.. được rồi." – Cố Lăng Tu hơi lắp bắp, cúi đầu nhìn điện thoại reo muốn nổ tung, ngầm thở dài, đi về phía không có ai nghe điện thoại.
Nếu anh biết rằng, sau khi anh rời đi, Lục Khinh Lan xảy ra chuyện thì cho dù có đánh chết anh anh cũng không dám rời đi. Từ lúc Cố Lăng Tu tách khỏi cô, Lục Khinh Lan liền hướng về chỗ dãy ghế sofa bên phải đại sảnh, định ngồi đợi.
Vài phút sau, cô phát hiện, giống như bản thân đang ngồi sai chỗ thì phải.
Phóng tầm mắt sang một bên, cô thấy trong góc khuất, Thẩm Bội Bội và Mạc Dương không biết đang cãi nhau chuyện gì, lôi lôi kéo kéo.
Phỏng chừng là tức giận, Thẩm Bội Bội trừng mắt nhướng mày, ngực không ngừng phập phồng, xông tới xô đẩy trước người, Mạc Dương thì thấp giọng trấn an.
Hai người kia cãi nhau ầm ĩ, Thẩm Bội Bội đột nhiên khóc lên. Mạc Dương cơ hồ không chút do dự, ôm cô ta vào lòng, tay phải không ngừng vỗ nhẹ trêи lưng.
Lục Khinh Lan cũng không muốn thấy cảnh đó thêm nữa, không chút suy nghĩ liền đứng lên, định đổi chỗ khác.
Không ngờ, Thẩm Bội Bội đó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy cô, vẻ mặt đột nhiên hung hăng. Một khắc sau, Thẩm Bội Bội đẩy Mạc Dương ra, xông về phía Lục Khinh Lan, rống lên một trận:
"Lục Khinh Lan! Chính cô đã ra tay đúng không? Cô là người phụ nữ độc ác! Cố ý dùng tác phẩm cũ để chúng tôi bị mất mặt phải không?"