"Thẩm Bội Bội cô đừng ngậm máu phun người!" - Thấy khuôn mặt hơi dữ tợn của Thẩm Bội Bội, Lục Khinh Lan nhất thời có chút phiền não, trực tiếp phản kϊƈɦ: "Mặc dù tôi rất khinh thường Mạc Dương đã ăn cắp tác phẩm của tôi, nhưng tôi càng khinh thường hơn vì đã quá lãng phí thời gian tâm sức của mình."
"Lục Khinh Lan, thật không ngờ, cô lại là loại người thích đâm sau lưng người khác như vậy!" - Mạc Dương lúc này cũng đi tới, phẫn nộ trêи mặt, không hề che giấu, trong mắt cũng tràn đầy cừu hận.
Đối mặt với ánh mắt của bọn họ, Lục Khinh Lan lạnh lùng cười:
"Mạc Dương, lúc anh trộm tác phẩm của tôi, anh nên nghĩ đến một ngày đó mình sẽ bị vạch trần chứ. Bây giờ, anh có tư cách gì để nói như vậy?"
A, cô vốn tưởng rằng trải qua chuyện trong buổi tiệc, ít ra bọn họ cũng phải tự mình biết điều một chút. Quả nhiên, cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Oán hận chất chứa đã sâu, làm sao có thể nhanh chóng tiêu tán được? Lục Khinh Lan ngay cả khinh thường cũng không thèm nhìn đến bọn họ, xoay người rời đi.
"Không được đi!" - Thẩm Bội Bội lập tức xông tới, "Lục Khinh Lan, cô đắc ý lắm đúng không?"
Tiếng kêu của cô ta, làm cho mấy người qua đường vô cùng tò mò, liên tiếp nhìn về phía bọn họ. Cố gắng áp chế lửa giận, Lục Khinh Lan một chút cũng không muốn cùng Thẩm Bội Bội đôi co vòng vo chốn đông người, lần nữa, cô lách người né tránh, định bước ra cửa.
Thẩm Bội Bội vốn đã tích được một bụng nộ khí, một động tác này của Lục Khinh Lan, liền kϊƈɦ nổ trong lòng.
Nếu như không phải Lục Khinh Lan, làm sao Thẩm Bội Bội lại bị nhục nhã, coi thường như vậy?
Nếu không phải Lục Khinh Lan, sự nghiệp của Thẩm Bội Bội sao lại bị ảnh hưởng như vậy?
Tất cả, đều do Lục Khinh Lan giở trò quỷ! Đều là Lục Khinh Lan hại cô ta!
Hết thảy, hết thảy, đều là do Lục Khinh Lan! Chỉ cần không có Lục Khinh Lan, tất cả có thể trở về an toàn!
Đột nhiên ý nghĩ đó loé lên, chiếm lĩnh đầu óc Thẩm Bội Bội, kêu gào liên tục!
Một khắc sau, cô ta đã bị nỗi oán hận trong lòng che lấp lí trí. Ánh mắt Thẩm Bội Bội bị tà ác bao phủ, rốt cuộc không chịu nổi, vọt tới phía sau Lục Khinh Lan, thừa dịp cô không chú ý, hung hăng đẩy mạnh một cái:
"Lục Khinh Lan, con khốn nạn!"
Lục Khinh Lan căn bản không ngờ Thẩm Bội Bội lại tung ra một chiêu như vậy.
Cô không hề phòng bị, trực tiếp bị lực đẩy hung bạo ngã xuống đất. Sau đó đụng phải bình hoa trang trí quý giá bên cạnh, đập vỡ nát.
Ầm!
Bốp!
Bình hoa bể nát thành ngàn mảnh vụn, nằm tung toé trêи mặt đất, đâm xẹt qua cánh tay trắng như tuyết của Lục Khinh Lan:
"Axx!"
Cánh tay cô bị cắt, máu đỏ tươi lập tức tràn ra, Lục Khinh Lan hít một hơi lạnh.
Động tĩnh lớn xảy ra, lập tức thu hút sự chú ý của những người khác trong đại sảnh, có mấy người khϊế͙p͙ sợ đứng lên, nhìn thấy tình huống xảy ra nghiêm trọng, trợn tròn mắt.
Rất nhanh, có người nhận ra người vừa ra tay tàn độc là Thẩm Bội Bội của nhà họ Thẩm.
Cho nên, không ai dám đi lên. Dù sao, ai cũng không muốn đắc tội với nhà họ Thẩm.
Lục Khinh Lan nhíu chặt mày, giãy dụa định đứng dậy.
Không ngờ, cô không cẩn thận, trong lúc chống bàn tay xuống đã vô tình đè lên đám mảnh vỡ sắc nhọn kia.
"Ha ha ha! Thế nào rồi? Lục Khinh Lan, rất đau, phải không?"
Thẩm Bội Bội từ trêи cao nhìn xuống, trêи mặt vô cùng kɧօáϊ chí. Một khắc sau, trong mắt cô ta nhanh chóng hiện lên một tia hận ý, trừng to hai mắt, từng bước từng bước đi về phía Lục Khinh Lan.
Ánh mắt nhìn thấy động tác của Thẩm Bội Bội, Lục Khinh Lan thầm nghĩ 'không ổn'.
Cô liền lui nhanh về phía sau.
Nhưng Thẩm Bội Bội nhanh hơn cô một bước, tay trái nắm chặt cánh tay bị thương của Lục Khinh Lan, tay phải giơ cao lên.
"Lục Khinh Lan! Con khốn khϊế͙p͙! Hôm nay tôi phải dạy dỗ cô một trận."
"Lan Lan!" – Cố Lăng Tu cuối cùng cũng nghe điện thoại xong, vừa bước vào liền thấy Thẩm Bội Bội đang định tát Lục Khinh Lan, tâm trí anh đột nhiên cứng lại, không chút suy nghĩ, liền lao như chớp đến.
Nhưng có người còn nhanh hơn Cố Lăng Tu một bước.
"Khinh Lan!" - Một cái bóng hiện lên bên cạnh anh, lúc ngước mắt lên, Lục Khinh Lan đã được Diệp Đình Thâm ôm vào lòng.
Tay trái ôm chặt eo cô, tay phải gắt gao nắm chặt cổ tay Thẩm Bội Bội giơ lên, trái tim Diệp Đình Thâm đập nhanh hơn bao giờ hết.
Diệp Đình Thâm – nét mặt không đổi, sừng sững như núi thái sơn, vật đổi sao dời cũng không biến sắc, đây là lần đầu tiên, trêи mặt anh xuất hiện thần sắc khác lạ.
"Khinh Lan, không sao! Không sao, anh đã đến rồi."
Trêи tay dùng sức thêm lần nữa, phảng phất như có thể đem lực lượng trong người anh truyền cho người trong lòng. Nếu lắng nghe cẩn thận, có thể nghe rất rõ sự tức giận trong giọng nói của anh.
Vòng tay quen thuộc, lồng ngực ấm áp đập liên hồi, trái tim dường như sắp nhảy đến cổ họng cũng dần dần hạ xuống.
Lắc đầu, ngược lại là Lục Khinh Lan an ủi anh:
"Đình Thâm, em không sao, không có việc gì.."
"Lan Lan.." - Cố Lăng Tu cũng chạy tới, mặt trắng bệch, không dám nhìn sắc mặt bất thiện của Diệp Đình Thâm. Nếu như Cố Lăng Tu không bỏ đi nghe điện thoại, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra?
Cố Lăng Tu bắt đầu suy nghĩ lung tung. Lại nghe thanh âm nhẫn nại của Diệp Đình Thâm nói với mình:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi lấy hộp cứu thương tới đây."
"Được được, đi ngay."
Diệp Đình Thâm lúc này mới dời ánh mắt nhìn về phía vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ của Thẩm Bội Bội, còn có Mạc Dương đứng bên cạnh cô ta, nhưng cậu ta không ra tay ngăn cản.
Bị tầm mắt anh quét trúng, Mạc Dương nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh như băng!
Mà Thẩm Bội Bội tựa hồ đã ngây người, người trước mắt tản ra lãnh ý cực kỳ khϊế͙p͙ sợ, càng làm cho cô ta muốn động đậy cũng không dám!
Trêи mặt Diệp Đình Thâm sớm đã không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ thấy xung quanh anh toát ra một loại khí lực áp chế đến cực điểm, thanh âm trầm thấp càng thêm dọa người!