Chương 1: Quân cẩu tử
Chương 1: Quân cẩu tử
Một ngày phong vân biến đổi, cuồng phong gào thét, mạnh mẽ thổi như muốn cuốn bay đi tất cả.
Khắp nơi viễn cảnh hoang tàn đổ nát, t·hi t·hể chất đầy như núi, máu tươi chảy thành sông, mùi máu tanh lởn vởn trong không khí, khiến cho người ta chẳng nhịn được muốn buồn nôn ngay tại chỗ.
Nổi bật nhất chính là khối t·hi t·hể khổng lồ nằm ngổn ngang trên mặt đất. Thi thể của một tôn cự long thật lớn, tưởng chừng như uy phách thiên hạ, cư nhiên lại trở thành một cái xác lạnh lẽo, long huyết không ngừng tuôn ra như suối.
Lăng không trên đỉnh đầu tôn cự long kia, một bóng người… tựa như Lăng Ba tiên tử từ chốn cửu thiên hạ phàm, khí chất lạnh lẽo cao ngạo không nhiễm bụi trần, như thiên sơn tuyết liên không nhiễm bụi trần. Có điều, trên dung nhanh tinh xảo không chút tì vết kia lại mang theo một tia giận dữ căm hờn.
Nàng một thân hồng phấn tiên y tung bay phần phật trong gió lớn, dáng người nhỏ bé tưởng chừng tùy lúc sẽ bị cuồng phong nuốt chửng, bất quá, nàng vẫn đứng đó, mạnh mẽ đứng vững.
Trên tay cầm Tạo Hóa Thần Trượng, cả người tràn ngập ánh thần quang, lộng lẫy vô song không gì sánh kịp.
“Mục Tuyết Nghiêng, còn không mau ra tay? Kẻ đó chính là địch nhân trời sinh của nàng, hôm nay nếu không g·iết, sau tất thành đại họa.”
Phía sau lưng nàng, một nam tử nhìn vẻ ngoài khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, gương mặt cương nghị sắc bén, mày kiếm mắt sao, khí thế tựa như một thần kiếm sắc bén chuẩn bị rút ra khỏi vỏ. Đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống bóng người đang chật vật nằm trên mặt đất kia.
Hắn… cả người huyết nhục mơ hồ, đầu tóc rũ rượi bù xù, gương mặt tái nhợt vì mất máu và nội thương nghiêm trọng, xương cốt cơ hồ đã vỡ nát toàn bộ.
Chỉ là không biết hắn lấy đâu ra sức mạnh, rốt cuộc vẫn bò dậy, ngồi bệch dưới đất, mặt ngẩn lên trên trời cao, trong đôi mắt nhu tình in lên hư ảnh người con gái đó.
“Tuyết Nghiêng… đừng đi cùng bọn chúng… nàng…”
Gượng sức ngồi dậy, chỉ thấy cổ họng tanh tanh, lập tức thổ huyết, gương mặt tái nhợt, nhưng vẫn gắng gượng nâng bàn tay lên, năm ngón tay xòe ra, tựa muốn níu kéo người con gái kia.
Trực tiếp cắt ngang câu nói, nàng nhìn hắn, Tạo Hóa Thần Trượng chỉ về phía hắn, thanh âm tràn ngập sự phẫn nộ và bi thương.
“Dương Thiên Quân, tại sao lại gạt ta?”
Nhìn khóe mắt của nàng buông xuống hai dòng lệ, những giọt nước mắt rơi xuống như những viên pha lê bị cuốn đi trong gió, chứa đựng sự buồn bã thống khổ cực kỳ.
Đôi tay run run cầm Tạo Hóa Thần Trượng, ánh sáng lóe lên theo sự thôi động của nàng. Thần quang chói lóa, vạn vật thời khắc này giống như bị nàng điều khiển, “xẹt” một tiếng phá không mà đến, xung quanh nàng bỗng nhiên xuất hiện tám kiện thần khí, mỗi một kiện đều tản ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, nhưng hết thảy đều là chúng tinh củng nguyệt, sức mạnh tụ hội rót vào Tạo Hóa Thần Trượng.
Mạnh mẽ không gì sánh được, thần trượng vung lên, cuồng phong gào thét, nàng một thân hồng bào diễm lệ tung bay trong gió lớn, mái tóc đen dài mềm mại như suối trong cuồng phong mà trở nên tán loạn. Nàng chính là nữ thần trong cơn cuồng nộ và tuyệt vọng mà vung xuống quyền trượng.
*********
Hai mươi năm trước.
Thiên Nhai Thôn.
Tiếng ồn ào vang lên tại một bãi đất trống, đó là một đám trẻ con đang tụ tập chơi đùa với nhau, âm thanh hò hét phi thường cao hứng.
“Đá nó, đá bay đầu nó cho lão tử.”
“Đừng có chạy vòng vòng chớ, nhào vô khô máu đi.”
“Hay lắm, cho nó đi bụi luôn.”
“…”
Đám trẻ con hào hứng thi nhau hò hét, ánh mắt dán vào khu vực bãi đất trống nhỏ ở chính giữa, thì ra là đang xem đá gà. Mà đám trẻ con này phân biệt chia ra làm hai, một bên khoảng chừng chục đứa y phục tương đối bình thường, thậm chí có đứa còn chấp vá. Còn bên kia thì quần áo lụa là tốt hơn nhiều.
“He he, Quân cẩu tử, lần này ta không tin lần này ta thua nữa.”
Một tiểu nam hài khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, cả người da thịt béo tốt, chắc cũng phải nặng gần trăm kí lô, so với mấy đứa trẻ khác thì mặc quần áo lụa là, hẳn là con nhà khá giả.
Nhìn tiểu tử mập mạp này gương mặt rất đắc ý, miệng cười nhếch, xem chừng nắm chắc phần thắng trong tay.
Con chiến kê có màu lông hung đỏ, vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, hai cánh dang rộng không ngừng vỗ mạnh tạo ra từng trận gió thật lớn. Con chiến kê này tự nhiên chính là của tiểu mập mạp hắn.
“Chậc, Thạch béo, kiếm được con gà không tệ đâu.”
Đối diện với đứa trẻ gọi là Thạch béo, chính là Quân cẩu tử kia.
So với Thạch béo, Quân cẩu tử tuy trên người chỉ mặc một bộ đồ xám tro cũ kỹ, thế nhưng nhìn thiếu niên này khí chất hơn người, ánh mắt sắc bén, đôi chân mày như hai ngọn núi, sóng mũi cao, môi mỏng, gương mặt vô cùng tuấn tú. Mái tóc đen nhánh cột thành đuôi ngựa bằng một sợi vải trắng, khẽ lay lộng theo nhịp rung đùi, có gì đó trông rất phong trần.
Quân cẩu tử miệng ngặm một cọng cỏ lâu, tay xoa xoa cằm, đối với chiến kê của Thạch béo có chút khen ngợi.
“Có điều, lần này “vũ như cẩn” vẫn là phần thắng của Quân đẹp trai ta thôi, hắc hắc, Tử Vân, thịt con gà kia cho lão tử!”
Thiếu niên Quân cẩu tử cười gian đắc ý. Chiến kê của hắn nào phải dạng bình thường, tuy rằng so với chiến kê của Thạch béo dáng người nhỏ hơn, tuy nhiên lại phi thường lanh lợi, đôi mắt cực kỳ có thần tính, bộ lông vũ cũng đẹp hơn rất nhiều lần, óng óng ánh mắt làm cho ai nấy đều say mê.
Đừng nhìn chiến kê Tử Vân liên tục bỏ chạy mà xem thường, kỳ thực nó chỉ đang trêu chọc con gà đá của Thạch béo mà thôi. Ngay khi nghe Quân cẩu tử ra lệnh, tức khắc Tử Vân vỗ cánh nhảy lên cao, không chút dấu hiệu báo trước, tựa như thiên quân vạn mã, ngũ lôi oanh đỉnh, nhất kiếm tất sát… khó có từ nào miêu tả được cảnh này, chỉ thấy một cước tung ra, với bộ móng vuốt sắc bén, tức khắc trong giây lát Tử Vân tiễn con gà của Thạch béo về tây thiên chầu phật, ngay cả co giật vài cái cũng không kịp.
Thạch béo biến sắc, mắt chữ a mồm chữ o, nọng mỡ trên mặt như muốn bắn ra ngoài, hai mắt mở to tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Rõ ràng chiến kê của mình chiếm ưu thế, từ đầu đến cuối dí đít Tử Vân mà mổ, tuy rằng hụt, nhưng vẫn là rất có khí thế. Vậy mà chớp mắt một cái lại trở thành con gà c·hết thế này.
Đây không phải lần đầu tiên, mà đã là lần thứ ba trong tháng Thạch béo bại dưới tay Quân cẩu tử, mỗi lần đều giống như vầy.
“C·hết tiệt, Quân cẩu tử, ngươi ăn điếm.”
Thạch béo không nhịn được, quát lớn.
“Này này, có biết lão tử bị yếu tim không hả?”
Quân cẩu tử giật mình một cái, hai tay ôm ngực, tựa như e sợ vì giật mình, chỉ là nhìn bản mặt của hắn đang cười gian có chỗ nào giống đang sợ không.
“Hắc hắc, Thạch béo, tài không bằng người, luyện chiến kê như hạch, lý nào lại đổ thừa lão tử ăn gian.”
“Hừ, Quân cẩu, nhất định ngươi động tay động chân gì đó, không thì làm sao chiến kê của lão tử thua được. Nhớ đấy, lão tử nhất định sẽ tra rõ chuyện này.”
Nói rồi, Thạch béo tức giận đứng dậy, cả người núc ních mỡ, phủi mông hậm hực bỏ đi.
“Chờ đã, tiền chưa trả, muốn đi đâu đây?”
Quân cẩu tử hai tay khoanh trước ngực, vừa lắc đầu ra hiệu cho mấy thằng đệ sau lưng, miệng vừa nói.
Mấy đứa nhỏ sau lưng hắn lập tức xông xáo cầm rựa cầm cuốc, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đằng đằng sát khí mà bao vây lấy bọn người Thạch béo.
Thạch béo méo mặt, vội vội vàng vàng xắn áo lên ném ra một xâu bạc.
“Quên thôi, làm gì căng. Hừ, Quân cẩu, nhớ mặt Lý Thạch ta đấy.”
Đã trả bạc, tất nhiên là mấy đứa nhỏ trong thôn nhường đường cho tên béo Lý Thạch.
Ở đằng sau dương dương đắc ý, Quân cẩu tử ngẩn mặt đắc ý.
“Nhớ chứ. Lần sau mang gà đến, Quân đẹp trai ta đây khẳng định không quên gương mặt của ngươi, há há há…”
Chỉ nghe một tiếng hừ thật lớn vọng lại, đoán chừng bây giờ Lý Thạch hận không thể ăn tươi nuốt sống Quân cẩu tử.
Mà lúc này, đám đệ tử Quân cẩu đã quay trở lại, trên tay cầm xâu bạc, đứa nào đứa nấy hào hứng không thôi.
“Quân cẩu, lại ăn nữa rồi. Lần này nhiều bạc quá, ha ha ha…”
“Tên Thạch béo này đúng là hũ gạo cho chúng ta mà, so với tuần trước tăng thêm năm đồng bạc.”
“Ban nãy ta còn tưởng lần này thua Thạch béo rồi, sợ đến nỗi muốn ướt cả quần, rốt cuộc vẫn là Tử Vân lợi hại, chuyển bại thành thắng trong nháy mắt.”
“Hừ… có phải thấy Quân ta rất đẹp trai tài giỏi hay không?”
“Đương nhiên... ha ha ha…”
Đám trẻ con cười lớn phấn khích.
“Được rồi, bây giờ phân chia chiến lợi phẩm. Ta lấy con gà với năm đồng bạc, phần còn lại các ngươi tựa chia với nhau.”
Nghe Quân cẩu tử nói, mấy đứa trẻ kia nhao nhao gật đầu. Dù sao ra quân chiến đấu thắng lợi, toàn bộ công lao đều thuộc về Quân cẩu tử, mà đám nhỏ bọn chúng chỉ trợ lực lấy khí thế và chặn đầu đám Lý Thạch, được chưa mỗi đứa hai đồng bạc đã là quá nhiều rồi. Thậm chí còn có đứa muốn trả lại một đồng cho Quân cẩu tử, tuy nhiên Quân cẩu tử lắc đầu từ chối, bảo bọn chúng mang về cho phụ mẫu.
“Được rồi, bây giờ giải tán đám đông, ai về nhà nấy. Lão tử còn phải đi ăn gà nướng nữa.”
Nói rồi, Quân cẩu tử cầm lấy con gà chiến lợi phẩm của mình, Tử Vân thì ung dung ngồi trên vai hắn, phi thường ngoan ngoãn, cứ như vậy hướng về phía đông Thiên Nhai Thôn mà đi.