Chương 2: Hắc Long
“Tiểu Vương Tử, ngài về rồi.”
Góc phía đông, đây là một vương phủ nhìn xa thì bề thế, nhưng nhìn gần thì lại mục nát không chịu nổi. Tường thì đầy vết nứt nẻ, cỏ rêu mọc tùm lum, nhiều chỗ còn lộ cả lớp đá bên trong. Còn mái ngói thì một mét vuông thủng phải hai ba lỗ là ít.
Có điều, phủ đệ tuy cũ kỹ, nhưng lại rất gọn gàng ươm tất, vậy nên cũng chẳng tạo thành cảm giác quá mức khó chịu.
Vừa về đến nhà thì bên tai truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng dịu ngọt, lọt vào lỗ tai thoải mái dị thường.
Dương Thiên Quân cười ha ha, đáp.
“Nguyệt nhi, đã bảo đừng có gọi ta là vương tử gì đó nữa. Ta bây giờ là Quân cẩu, dân đen ở Thiên Nhai Thôn, nghề nghiệp ăn chơi đá gà, có nhớ không, hắc hắc…”
Cô nương đứng trước mặt Dương Thiên Quân, tên gọi là Lam Hi Nguyệt, lúc nhỏ từng chịu ơn của hắn, thế nên dù trước đây trãi qua một trận sóng gió khiến Dương Thiên Quân thân bại danh liệt, phải chuyển đến Thiên Nhai Thôn để ẩn cư, Lam Hi Nguyệt vẫn một mực kiên quyết ở bên cạnh hắn.
“Tiểu vương tử, Nguyệt nhi đã quen miệng, hơn nữa ngài thân phận cao quý, tuy rằng ở Ẩn Vụ Thôn, nhưng vẫn như cũ hạc giữa bầy gà, sao Nguyệt nhi có thể mạo phạm… Tiểu vương tử…”
“Thôi thôi thôi… được rồi, Nguyệt đại tỷ, ngài muốn gọi thế nào cũng được.”
Nghe Lam Hi Nguyệt thuyết giáo luận về thân phận của mình, Dương Thiên Quân đau đầu chỉ muốn ngất tại chỗ. Nghe thêm tí nữa, chắc lát nữa bảy tám người khiêng mình đi ra quá.
“Đây, chiến lợi phẩm. Tối nay làm gà giả cày, thịt của con gà này chắc ngon hết xẩy. Đúng rồi, chừa lại vài miếng cho Tử Vân nữa. Giờ ta đi tắm đây. À… không được nhìn lén bổn thiếu gia đó nha.”
Dương Thiên Quân đưa con gà sang cho nàng, gương mặt vừa đều cáng cười gian, vừa hơi hơi cởi áo, nữa kín nửa hở để lộ khuôn ngực rắn chắc.
Lam Hi Nguyệt gương mặt đỏ hồng cả lên, nàng cũng đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, đương nhiên hiểu được ý tứ bên trong câu nói kia là gì, mà Dương Thiên Quân lại là tên mặt dày vô lại có tiếng, lập tức chụp lấy con gà mà bỏ chạy.
Thấy thế, Dương Thiên Quân cười hắc hắc thật lớn, rồi lại tặc lưỡi xoa cằm mà bình phẩm vóc dáng của Lam Hi Nguyệt.
“Chậc, trước giờ không để ý, Nguyệt nhi bây giờ lớn rồi nha, nhìn cặp mông đầy đặn nở nang kìa, ui… cặp đùi thon dài kia nữa…”
Trên vai hắn, Tử Vân trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Có lẽ cảm nhận được sự khinh thường của con gà “giả” này, Dương Thiên Quân giơ tay gõ đầu nó một cái.
“Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn lão tử, có tin hay không lão tử đem ngươi làm chung với con gà kia không? Hừ hừ, con gì nuôi mà không thịt.”
Tử Vân nghe thấy lập tức sợ hãi, vội vỗ cánh bay lên.
Nếu như Lý Thạch mà thấy cảnh này, có lẽ giận đến nỗi thổ huyết c·hết t·ại c·hỗ, vong hồn vĩnh viễn ám Dương Thiên Quân đến c·hết. Tử Vân, bề ngoài giống gà, cư nhiên lại chẳng phải gà.
Trước đây, Dương Thiên Quân vô tình nhặt được một quả trứng, vốn định đem làm trứng lộn ăn cho mát người, nào nhờ để quên vài ngày, thời tiết ấm quá nên nở ra thành Tử Vân. Thấy vậy, Dương Thiên Quân thất vọng không thôi, nhưng nghĩ lại, hay là nuôi nó lớn một chút, béo mập lên thì thịt.
Cũng may Tử Vân tỏ rõ giá trị của mình, vóc dáng của nó tương đối giống gà đá, chỉ nhỏ hơn một vòng, nhưng được cái lanh lẹ, móng vuốt sắc bén, thế nên đã liên tiếp chiến thắng mấy trận, đem về cho Dương Thiên Quân tương đối nhiều tiền, nhờ vậy mới sống được đến ngày hôm nay.
Bất quá, lần nào Dương Thiên Quân buồn bực là lại hù nó bắt đem làm thịt, nếu không phải điêu gia nhạy bén, đọc được suy nghĩ của Quân cẩu tử, chỉ sợ sớm làm mồi nhắm của hắn rồi.
Ăn no ngủ kỹ, cuộc sống thần tiên, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, thích làm gì thì làm nấy, cuộc sống thế này thực sự rất tốt.
Trời đã về đêm, bầu trời phủ kín bởi một dãi ngân hà, lộng lẫy diễm lệ, từng cơn gió thổi mang theo hương vị hoa cỏ đồng quê, xung quanh có tiếng côn trùng khẽ ngân, thực làm cho tâm tình an tĩnh.
Lam Hi Nguyệt đã ngủ say giấc, Tử Vân sợ bị làm mồi nhắm nên đã trốn đi đâu không biết, trên nóc nhà chỉ có mỗi mình Dương Thiên Quân.
Hắn đã trải qua cuộc sống như thế này đã năm năm rồi. Khi hắn đến đây cùng với Lam Hi Nguyệt, hắn mới mười hai tuổi. Không ai biết hắn là ai, đến từ đâu, thân phận thế nào, tất cả rất tò mò, nhưng nhìn da dẻ khí chất, hẳn gia đình phải thuộc dạng trung lưu.
Ban đầu, tính cách hắn hướng nội, chẳng khác gì tên tự kỷ, cứ ngồi một đống ở góc nhà, ai nói gì nói, ai hỏi gì hỏi, hắn đều bỏ ngoài tai, y như người vô hồn. Khoảng thời gian đó, ngẫm lại Lam Hi Nguyệt chịu rất nhiều cực khổ vì chăm sóc hắn.
Nhưng dần dần, có lẽ là tổ tông hắn phù hộ, hoặc là đã nghĩ thông suốt, chỉ biết hắn tự xưng là Quân cẩu tử, sau đó tính cách hoạt bát, cùng với Lam Hi Nguyệt trở thành một phần của Thiên Nhai Thôn này.
Chớp mắt, cứ như vậy trôi qua năm năm, mà ngày hôm nay cũng chính là ngày của năm năm trước hắn có mặt ở Thiên Nhai Thôn này.
Bỗng nhiên ngồi bật dậy, thò tay vào trong ngực lấy ra một cái mặt dây chuyền. Đây là một mặt dây chuyền bạc có in lên đồ đằng giống như đầu rồng, là vật từ nhỏ mẫu thân để lại cho hắn.
Mất mẫu thân từ nhỏ, phụ thân thì bận trăm công nghìn việc, một năm số lần gặp không vượt quá hai bàn tay, huynh đệ thì tính toán lẫn nhau, chính hắn vô tình trở thành n·ạn n·hân của sự tính toán này. Lúc nhận ra mình bị tính toán bởi người mình tin tưởng, mà phụ thân thì một chút quan tâm cũng chẳng có, hai nguyên nhân này đả kích cực mạnh đến hắn, thế nên trong một quãng thời gian hắn mới trở thành tên tự kỷ.
“Đã từng là thiên tài, rốt cuộc… vì cái gì mà ta mất sạch tu vi?”
Tứ Thần Đại Lục, thực lực vi tôn, cường giả mới có quyền lên tiếng, khiến thế nhân kính nể. Mà hắn từng có loại phong quang đó, nhưng hết thảy đã trở thành bọt biển.
Nhớ lại năm mười một tuổi, vào đêm trăng rằm Loạn Cổ Lịch năm 999, một cơn đau nhức khiến cơ thể hắn muốn nổ tung đột ngột kéo đến, khi đó còn nhỏ, nào chịu nổi loại đả kích thần kinh này, tuy chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn còn nhớ như in. Một đêm tới sáng, tu vi mất sạch, từ thiên tài thành phế nhân. Và rồi ác mộng ập đến, từ người được ngưỡng mộ nhất biến thành kẻ bị người ta miệt thị xem thường.
Câu hỏi kia, hắn đã tự hỏi mình năm năm, nhưng chẳng có câu trả lời.
Thời gian này, tuy biết rằng mọi thứ đã mất sạch, nhưng Dương Thiên Quân vẫn nỗ lực tu luyện lại từ đầu, dựa theo pháp quyết trước đây, thu thập thiên địa linh khí dung nhập vào cơ thể, chậm rãi khôi phục tu vi trước đây. Có điều, ngoại trừ thương thế khá lên thì tu vi chẳng có chút nào khôi phục cả.
Hôm nay, Loạn Cổ Lịch năm 1004, số phận hắn một lần nữa cải biến.
Dương Thiên Quân chẳng hề ý thức được, trên ngực hắn, chiếc dây chuyền bỗng nhiên lóe lên ánh dị quang, đen không phải đen, tím chẳng phải tím, tựa tinh thần chi quang huyền ảo trong truyền thuyết, giống như có linh tính, chậm rãi đưa ý thức Dương Thiên Quân kéo vào thế giới tinh thần kỳ diệu.
Cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm kỳ lạ, Dương Thiên Quân hai mắt mở ra. Hắn chợt biến sắc, bởi vì phát hiện nơi hắn xuất hiện không phải trên mái nhà vương phủ ở Thiên Nhai Thôn, mà là một nơi mờ mờ ảo ảo ngập tràn ánh sao trời.
“Đây là chỗ nào? Hay là ban sáng làm một hơi, bây giờ mới bị phê thuốc?”
Dương Thiên Quân méo mặt, lập tức tự tát mặt một cái, hắn kêu đau một tiếng, rồi lại mở mắt ra, không ngờ vẫn như cũ đứng tại không gian này.
“Chuyện quái gì đây? Ân, phía trước có cái gì đó phát sáng.”
Rốt cuộc nhìn quanh, Dương Thiên Quân phát hiện có một cột sáng, thế là nảy sinh tò mò, đi về phía đó xem thử.
“Một cây chiến kích?”
Đến nơi, đập vào mắt hắn là một thanh phương thiên họa kích màu đen, thân kích liền thành một khối, toàn thân đen bóng chẳng có lấy một họa tiết nào. Nhưng cũng bởi vì vậy mà làm cho nó có phần khí thế, tựa như vô thượng quân vương trong truyền thuyết.
Không hiểu sao, có cái gì đó thôi thúc hắn chạm vào thanh phương thiên họa kích màu đen kia. Nuốt một ngụm nước mặt, gương mặt ngưng trọng, rốt cuộc đưa tay lên, cẩn thận nắm lấy thân kích.
Bỗng nhiên dị tượng xảy ra, một trận đau nhức truyền đến, so với năm năm trước còn thống khổ hơn gấp mấy lần, chẳng khác gì ngũ mã phân thây, Dương Thiên Quân miệng hét thảm một tiếng.
“Ngao hống…”
Cùng với phong bạo tinh thần nổi lên là tiếng long khiếu như muốn xé rách cả thiên địa, là tiếng gầm cuồng nộ của một đầu Hồng Hoang mãnh thú vừa mới thức tỉnh.
Bị cuồng phong hất bay, cơn đau nhứt làm cho Dương Thiên Quân muốn xỉu tại chỗ, có điều tiếng gầm kia lọt vào lỗ tai, chẳng khác gì muốn bóc luôn màng nhĩ ra khỏi lỗ tai vậy, không muốn tỉnh cũng không được.
Dương Thiên Quân bò dậy trong cơn nhức nhối và bực tức, có điều biểu cảm của hắn rất nhanh bị thay thế bởi sự kinh ngạc và kh·iếp sợ. Bởi vì trước mặt hắn, cư nhiên xuất hiện một đầu Hắc Long siêu to siêu khổng lồ, không khỏi buộc miệng mà mắng.
“Con mẹ nó, to thế!”