Chương 5: Bát Hoang Chưởng
“Tiểu vương tử, ngài vừa rớt xuống hố phân à?”
Tuy đã bịt mũi lại, nhưng mùi h·ôi t·hối kinh khủng vẫn xông vào não làm cho Lam Hi Nguyệt choáng váng, kém chút nôn lên người Dương Thiên Quân.
“Hừ hừ, dám chê thiếu gia đẹp trai ta thúi à.”
Dương Thiên Quân giật mép, bàn tay hư hỏng vỗ vào cái mông đầy đặn của nàng làm cho Lam Hi Nguyệt la thất thanh một tiếng.
“Tiểu vương tử, ai cho ngài đánh mông ta?” Lam Hi Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, đôi mắt ươn ướt.
“Trước đây không phải vẫn sờ hoài sao. Chậc… mùi thơm thật.”
Dương Thiên Quân cười hắc hắc, vừa đưa bàn tay lên hai lỗ mũi mà ngửi khịt khịt, mặc dù toàn thân đúng là thối như phân, cư nhiên bàn tay vừa mới vỗ mông Lam Hi Nguyệt vẫn thơm phứt làm cho tâm tình hắn thoải mái hơn rất nhiều.
“Còn không mau đi pha nước cho bổn thiếu gia tắm, có tin hay không bổn thiếu gia lại đánh mông?”
Thấy nàng vẫn còn trơ trơ đứng đó mếu máo, Dương Thiên Quân giọng nói gian tà vang lên, cơ hồ như muốn ăn sống nàng vậy.
Lam Hi Nguyệt giật mình, vội vội vàng vàng xoay người bỏ chạy, hẳn là quá xấu hổ đây mà.
“Tiểu vương tử, ngài đợi một lát, ta đi pha nước nóng ngay.”
Thấy cái bộ dạng này của nàng, Dương Thiên Quân cười cười lắc đầu, quả nhiên da mặt rất mỏng mà.
Lại quan sát cơ thể mình, mùi h·ôi t·hối này, chẳng cần nghĩ cũng biết là tạp chất bên trong cơ thể, thời điểm luyện hóa năng lượng mà Thiên Đấu Hồng Mông Thư dung nhập vào cơ thể hắn và bài tiết ra bên ngoài. Lẫn trong tạp chất này còn có cả Tuyệt Căn Độc nữa, vì thế mới h·ôi t·hối kinh người như vậy.
Mùi h·ôi t·hối tuy khó chịu, nhưng cái này chứng minh chuyện vừa mới xảy ra trước đó hoàn toàn không phải mơ. Thử vận dụng một chút, quả nhiên cơ thể tràn ngập sức mạnh, Dương Thiên Quân hắn một lần nữa bước lên con đường trở thành đấu sư rồi.
“Ha ha, các ngươi chờ đấy, Dương Thiên Quân ta sắp sửa trở lại rồi.”
Tắm rửa thật thoải mái, thay vào một bộ y phục mới, tuy so với y phục cũ chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, đều là y phục chắp vá, thế nhưng Dương Thiên Quân vốn anh tuấn vô song, cho dù là trang phục bình thường cũng chẳng thể che dấu được khí chất siêu phàm của hắn.
“Thoải mái, thoải mái, ha ha…”
Thay đồ xong, Dương Thiên Quân đi ra thì thấy cơm nước đã dọn sẵn, Tử Vân và Lam Hi Nguyệt cũng đợi sẵn ở đó.
“Tiểu vương tử…”
Nhìn thấy Dương Thiên Quân tuy trang phục tương đối chỉnh tề, những ngẫm lại thân phận trước đây của hắn, điều này làm cho nàng không khỏi chua xót.
Có lẽ hiểu được suy nghĩ của nàng, Dương Thiên Quân mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
“Chậc… đừng có xụ mặt ra thế. Thứ gì là của ta, sớm muốn cũng trở về tay ta. Được rồi, hôm nay bổn công tử rất cao hứng, nào, ăn cơm thôi.”
Dương Thiên Quân cười ha ha, cũng chẳng đợi Lam Hi Nguyệt, tự mình ngồi xuống, trước tiên gắp mấy miếng thịt cho Tử Vân, sau đó tự bới cơm tự ăn.
Đã lâu không thấy tâm trạng Dương Thiên Quân tốt như vậy, cũng chẳng biết ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến hắn cao hứng đến thế. Bất quá, điều này thực sự tốt, trong lòng Lam Hi Nguyệt phần nào vui mừng.
“Tiểu vương tử, chỉ cần ngài vui vẻ, như vậy là ta mãn nguyện lắm rồi. Đời này không cầu gì hơn…” Lam Hi Nguyệt trong lòng suy nghĩ.
“Còn đơ người ra đó làm gì, không thấy đói à?” Dương Thiên Quân thấy nàng nhìn chằm chằm mình mà mỉm cười, dù da mặt dày nhưng cũng thấy hơn dị, thế là mở miệng phá vỡ tâm tình nàng.
Ăn xong, Dương Thiên Quân lập tức rời khỏi nhà. Mặc dù mang theo Tử Vân, nhưng hôm nay hắn không tập hợp với đám thiếu niên trong Thiên Nhai Thôn đi đá gà, mà một mạch xông thẳng vào khu rừng rậm dưới chân Thiên Nhai Sơn.
Thiên Nhai Sơn, nghe nói bên trong có rất nhiều mãnh thú quỷ dữ, thế nên người già trong thôn thường cấm trẻ con ra vào. Có lời đồn, đã từng có tiều phu vào rừng đốn ủi, nhưng một đi không trở lại. Những người vào rừng tìm tiều phu đó, cư nhiên cũng không ai trở ra.
Cũng chẳng biết nó có thật hay không, nhưng Dương Thiên Quân không phải là người bản địa Thiên Nhai Thôn, thế nên cũng chỉ nghe cảnh báo qua vài lần, mà hắn cũng chẳng để tâm lắm.
Bây giờ thân thể hắn có sự thay đổi, mà ở nhà hay trong thôn lại chẳng thích hợp để diễn luyện, thế nên mới lựa chọn xông vào khu rừng để kiểm nghiệm thực lực của mình.
Một mạch xông thẳng, rốt cuộc cũng chọn được một bãi đất trống trãi.
Bàn tay nâng lên, ý niệm vận chuyển, trong vô hình một luồng hắc khí lóe lên, oong oong hai tiếng chói tay, chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một thanh chiến kích dài hơn hai thước màu đen, đích thị là Tà Thiên Chiến Kích.
“Trước đây luyện thương, không nghĩ đến kỳ ngộ cũng nhặt được một cây thương, ha ha…”
Dương Thiên Quân khẽ cười. Lại nói đến Tà Thiên Chiến Kích này, theo ý tứ của Tà Thiên, dường như chiến kích và Tà Thiên có liên quan gì đó với nhau, mà Tà Thiên bản thân mạnh mẽ không gì sánh kịp, vậy thì thanh chiến kích này nhất định chẳng tầm thường.
Có pháp quyết Thiên Đấu Hồng Mông Thư cực kỳ lợi hại, còn có cả pháp khí Tà Thiên Chiến Kích này, không nghi ngờ gì ông trời muốn hắn quật khởi đây mà. Dương Thiên Quân thầm nghĩ.
“Đã lâu không dùng lại Liệt Dương Thương Quyết.”
Lục lọi lại trong đầu, Dương Thiên Quân nhanh chóng nhớ lại được Liệt Dương Thương Quyết. Công pháp hay pháp quyết trên Tứ Thần Đại Lục được xếp thành bảy cấp bậc, đó là: Nhất Nguyên cấp, Lưỡng Nghi cấp, Tam Tài cấp, Tứ Tượng cấp, Ngũ Hành cấp, Lục Hợp cấp và Thất Tinh cấp. Nghe nói, bên trên Thất Tinh cấp công pháp còn có tồn tại mạnh hơn, chỉ là với trình độ của hắn chưa có tư cách biết đến.
Mà Liệt Dương Thương Quyết là công pháp cơ bản của Dương gia hắn, được xếp vào Lưỡng Nghi cấp. Dương Thiên Quân là trực hệ Dương gia, tự nhiên có tư cách học được Liệt Dương Thương Quyết này.
Vận chuyển chân khí trong cơ thể rồi dung nhập vào Tà Thiên Chiến Kích, Liệt Dương Thương Quyết là công pháp chí dương, thế nên trong sát na không gian trở nên khô nóng, Dương Thiên Quân vung chiến kích bay lượn đâm phá, mỗi một chiêu đều mang lực sát thương rất lớn.
Tầm năm phút sau, Dương Thiên Quân mới thu hồi lại chân khí, miệng thở ra một ngụm trọc khí.
“Luyện Khí cảnh tầng một chỉ phát huy ra được ba thành uy lực của Liệt Dương Thương Quyết. Bất quá, đã lâu không có cảm giác thoải mái như vậy, ha ha…”
Đối với việc mình vẫn có thể sử dụng thuần thục Liệt Dương Thương Quyết, dù rằng mới ba thành uy lực, những hắn vẫn rất hài lòng. Cũng bởi vì hắn chỉ mới khôi phục lại tu vi, mới chỉ là Luyện Khí cảnh tầng thứ nhất, đợi khi hắn khôi phục lại như trước đây, thậm chí cao hơn, nhất định sẽ giành được hào quang vốn có của mình.
Vốn dĩ, hắn đã trải qua thời gian vàng để tu luyện, bởi vì sau tuổi mười lăm, xương cốt gân mạch trở nên cứng cáp, thiên phú cũng dần bị hạn chế. Nhưng Dương Thiên Quân hắn có được kỳ ngộ, chính là năng lượng tiên thiên của Thiên Đấu Hồng Mông Thư, được tẩy cốt phạt mạch, vậy nên tốc độ tu luyện so với lúc trước chỉ có hơn chứ không kém. Vậy nên Dương Thiên Quân rất tự tin vào khả năng của mình.
Có kinh nghiệm tu luyện, muốn trở lại Luyện Khí cảnh tầng thứ tư không khó, nhưng tầng thứ năm trở đi có lẽ phải trở về nhà một chuyện, có vậy tốc độ tu luyện với không bị trì hoãn. Mà một khi về nhà, hắn nắm chắc trong vòng vài năm nhất định đột phát Luyện Khí cảnh, tiến nhập Trúc Cơ cảnh.
Tứ Thần Đại Lục, ứng với công pháp pháp quyết tu hành, bao gồm: Luyện Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh, Khai Nguyên cảnh, Kim Đan cảnh, Động Thiên cảnh, Thiên Luân cảnh và Độ Kiếp cảnh.
Muốn tu luyện hơn người cần có ba yếu tố: thứ nhất thiên phú, thứ hai tài nguyên, và thứ ba cơ duyên. Mà cả ba loại này, Dương Thiên Quân gần như đã có được cả ba. Thiên phú không tệ, cơ duyên thì khỏi nói, vừa mới đạt được Thiên Đấu Hồng Mông Thư và Tà Thiên Chiến Kích đó thôi. Còn tài nguyên thì đợi trở về gia tộc vơ vét cũng chẳng muộn.
Tiếp theo, đó là bắt đầu tìm hiểu Thiên Đấu Hồng Mông Thư.
Trong đầu hắn nhanh chóng hiện ra pháp quyết Thiên Đấu Hồng Mông Thư, có điều không giống như lúc trước một vạn chữ, lần này số lượng chỉ có chín trăm thiên tự mà thôi.
“Thiên Đấu Hồng Mông Thư tầng thứ nhất: Bát Hoang Chưởng?”