Chương 4: Thiên Đấu Hồng Mông Thư
“Thiên Đấu Hồng Mông Thư” mỗi một chữ bên trong tồn tại thiên địa áo nghĩa vi diệu, sau đó diễn hóa vừa vặn thành một vạn chữ lơ lửng giữa không trung.
Dương Thiên Quân ánh mắt dán chặt vào một vạn chữ này, chỉ cảm giác đầu óc mình phản phất mở ra một tầng thiên địa mới vậy. Có điều, một vạn chữ này phi thường khó hiểu, cũng khó nhớ vô cùng. Nhưng quả nhiên đúng như Hắc Long Tà Thiên suy nghĩ, Dương Thiên Quân là người có duyên với Thiên Đấu Hồng Mông Thư, trong sát na, một vạn chữ hướng thẳng về phía mi tâm Dương Thiên Quân mà bay đến.
“Tiểu tử, cơ duyên của ngươi đấy. Đừng có chống cự, ha ha…”
Thanh âm của Tà Thiên truyền vào đại não hắn. Ban đầu, Dương Thiên Quân rất sợ hãi, nhưng nghe Tà Thiên nói vậy, thế là buông bỏ chống đỡ, mặc nhiên cho Thiên Đấu Hồng Mông Thư pháp quyết xâm nhập vào thức hải của mình.
Bản thân là người từng tu luyện, Dương Thiên Quân tự nhiên biết tiếp theo mình cần làm gì. Hắn lập tức ngồi xếp bằng lại, đôi mắt nhắm nghiền, tiến nhập vô minh.
Pháp quyết Thiên Đấu Hồng Mông Thư xông thẳng vào đại não hắn, nương theo đó là một dòng lương khí chạy dọc khắp ngóc ngách thân thể, cư nhiên phá vỡ các khiếu huyệt, tự động vận hành thành một vòng chu thiên.
Tẩy kinh phạt mạch, mỗi một đấu sư đều mơ ước đến, bởi vì tẩy kinh phạt mạch sẽ khiến cho tố chất cơ thể nhảy vọt một bước, tu luyện so với người bình thường nhanh hơn không chỉ gấp hai lần.
Trước đây, Dương Thiên Quân đã từng trải qua cảm giác tẩy kinh phạt mạch này một lần vào năm hắn bảy tuổi, bất quá dược lực của Tẩy Tủy Đan mà hắn phục dụng so với cỗ lương khí của Thiên Đấu Hồng Mông Thư này kém hơn không biết bao nhiêu lần.
Đương nhiên, cảm giác tẩy kinh phạt mạch chẳng hề dễ chịu gì, nhất là năng lượng mà Thiên Đấu Hồng Mông Thư dung nhập vào cơ thể hắn quá lớn khiến cho thân thể có chút không chịu đựng được, cảm giác như muốn nổ tung cơ thể vậy.
“Đây chính là cơ hội của ta, cơ hội một lần nữa trở thành đấu sư. Ta sẽ không còn là một tên phế nhân nữa!”
Dương Thiên Quân trong lòng hét lên một tiếng thật lớn, năm năm trở thành phế nhân, đối với một kẻ vô cùng kiêu ngạo như hắn mà nói là trận đả kích cực kỳ lớn, những năm này bề ngoài trông hắn rất vui vẻ, nhưng ai biết được sâu trong lòng hắn tồn tại cơn căm phẫn lớn đến mức nào.
Năm đó mất hết tu vi, nhất định là có ai đó động tay động chân. Và cả những kẻ đã đẩy hắn vào cảnh ngộ này, nhất định phải tra ra và trả lại toàn bộ.
“Ha…”
Dương Thiên Quân rống lớn một tiếng, gương mặt biến dạng, trên trán nổi chằn chịt gân máu, từ trong thể nội vang lên một t·iếng n·ổ tung. Trên đỉnh đầu xuất hiện ba đóa liên hoa màu trắng tinh, cùng với đó là năm dòng nguyên khí phân biệt năm màu: đen, đỏ, trắng, xanh lục và vàng.
Ngũ khí triều nguyên, tam hoa tụ đỉnh.
Dương Thiên Quân song nhãn mở ra, bên trong một cỗ thần quang lấp lánh. Rốt cuộc, một lần nữa trở lại trên đấu sĩ chi lộ, cảnh giới thứ nhất: Luyện Khí cảnh.
“Hắc hắc, cảm giác thế nào sau khi được loại trừ Tuyệt Căn Dịch?” Thanh âm Tà Thiên vang lên.
“Tuyệt Căn Dịch?” Dương Thiên Quân sắc mặt khẽ biến, cư nhiên mình lại trúng Tuyệt Căn Dịch? Đây là một loại độc dược rất tàn độc, có thể trong nháy mắt phá hủy căn cơ tu vi của một người, hiệu quả đối với đấu sư Luyện Khí cảnh càng rất to lớn.
Bất quá, Tuyệt Căn Dịch này từ lâu đã bị cấm sử dụng, mà cho dù có mua được cũng là một cái giá trên trời. Nghe đến ba chữ Tuyệt Căn Dịch, tức khắc trong đầu Dương Thiên Quân hiện ra một bóng người, chuyện này, nhất định liên quan đến bọn chúng.
Tà Thiên ngay lúc vừa thức tỉnh, với sức mạnh siêu nhiên của y, liếc mắt một cái liền biến thân thể Dương Thiên Quân đã bị trúng kịch độc, đem toàn bộ căn cơ thiên tài của hắn phá hủy, vì thế mới biến thành bộ dạng này.
Tuy trải qua vô số năm ngủ say, đối với thế giới thực tại cũng chả hiểu biết gì nhiều, nhưng chỉ cần len lỏi vào trí nhớ của Dương Thiên Quân, và cũng may là tiểu tử này học rộng hiểu nhiều, thế nên Tà Thiên mới dễ dàng xác định được Dương Thiên Quân đã trúng phải Tuyệt Căn Dịch.
“Đa tạ chỉ giáo.” Dương Thiên Quân trong lòng tức giận, nhưng rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống, sau đó đứng dậy hướng về phía Tà Thiên ôm quyền hành lễ.
“Tiện miệng mà thôi. Ngươi đã có cơ duyên đạt được Thiên Đấu Hồng Mông Thư, số ngươi may mắn lắm đấy, hắc hắc. Thiên Đấu Hồng Mông Thư tổng cộng có mười hai tầng, trong truyền thuyết nghe nói còn có tầng thứ mười ba, bất quá trong số những kẻ tu luyện Thiên Đấu Hồng Mông Thư mà bổn tọa từng biết, cũng chỉ có duy nhất một người luyện được đến tầng thứ mười hai mà thôi. Chỉ với mười hai tầng, hắn cơ hồ đã xưng bá thiên hạ, duy ngã độc tôn. Bất quá, tu luyện Thiên Đấu Hồng Mông Thư tràn đầy gian nan, nó không có tâm trí kiên định, vậy thì không thể nào luyện thành. Nhớ kỹ!”
Vừa nói, trong lòng Tà Thiên vừa hoài niệm không thôi. Quãng thời gian đó, Khai Thiên Lịch, chư thần tranh bá, nếu không phải… Tà Thiên lòng thở dài một tiếng, trôi qua lâu như vậy, giờ hắn cũng chả có tâm tình gì muốn quan sát thế giới bên ngoài nữa. Giờ đi ngủ mới là thú vui của hắn.
“Không còn việc gì nữa thì cút ra ngoài đi, đừng có làm phiền bổn tọa. Ân, mang cả Tà Thiên Chiến Kích ra ngoài đi, bổn tọa rất chướng mắt nó. Hừ!”
Tiếng hừ thật lớn, thể hiện rõ sự bất mãn. Dương Thiên Quân cơ mặt giật giật, hắn biết rõ đầu Hắc Long kia khủng bố đến cỡ nào, thậm chí so với sự tưởng tượng của hắn còn muốn kinh khủng hơn rất nhiều lần.
“Đại gia, không biết ngài gọi là gì? Sau này nếu có chỗ khúc mắc, chẳng biết có thể thỉnh đại gia giải thích được chăng?” Dương Thiên Quân rất khách khí mà nói.
“Chỉ giáo? Để xem thử ta có hứng hay không đã. Bây giờ bổn tọa buồn ngủ rồi, cút đi.”
Minh Yên Giới là nơi phong ấn Tà Thiên, thế nhưng ngay khoảng khắc Dương Thiên Quân chạm vào Tà Thiên Chiến Kích vô tình làm cho Tà Thiên thức giấc thì nó chỉ tiêu tốn một chút thời gian để mà luyện hóa nơi này. Kỳ thực nếu muốn, Tà Thiên có thể xông ra khỏi Minh Yên Giới bất kỳ lúc nào cũng được. Chỉ là nó lười biến chán nản mà thôi, chẳng có hứng thú gì đối với thế giới bên ngoài cả.
Tiểu tử này lải nhải quá nhiều làm cho Tà Thiên rất chướng mắt, thế là chẳng buồn để hắn tự rời đi, Tà Thiên chủ động trục xuất hắn ra khỏi Minh Yên Giới.
“Chiến kích kia, là lấy tên của bổn tọa mà đặt. Thiên Thượng Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Tôn. Nhất Bộ Trấn Ma Thần, Nhất Thủ Diệt Càn Khôn. Tiếu Ngạo Nhân Sinh Tự Tà Thiên.”
"Cùng bổn tọa đồng nguyên, hắc hắc, tiểu tử này có chút thú vị..." Tà Thiên nheo mắt.
Trước khi ra khỏi Minh Yên Giới, bài ngâm kia lọt vào tai Dương Thiên Quân, sau cùng mới trực tiếp bị ném ra khỏi đó.
Bịch một tiếng thật kêu, Dương Thiên Quân miệng hét thảm như heo chọc tiết.
“Tiểu vương tử, ngài làm sao…”
Nghe thấy tiếng la thất thanh, từ trong nhà, Lam Hi Nguyệt lập tức phóng ra ngoài, gương mặt không che dấu sự lo lắng, thanh âm cao v·út cất lên.
Chạy ra bên ngoài, đập vào mắt nàng là một tên cả người vừa đen bẩn vừa h·ôi t·hối không chịu được. Nếu không phải ngày thường quen nhìn vóc dáng của Dương Thiên Quân, nàng còn sợ là tên nào đó đột nhập vào.
“Ui, cái mông của lão tử.”
Cơn đau lan ra ở phần mông, cảm giác thiếu điều muốn vỡ cả bàn tọa làm mấy mảnh.
“Còn không mau đỡ bổn công tử dậy? Che mồm che miệng cái gì?”
Dương Thiên Quân buồn bực quát một tiếng.
“Ân… công tử, đợi Nguyệt nhi một chút.”
Nghe thấy hắn quát, Lam Hi Nguyệt liền hoàn hồn. Có điều, trước khi nàng tiến tới đỡ hắn dậy thì lại lấy chiếc khan tay bịt mũi lại. Mùi hôi trên người Dương Thiên Quân, so với mùi chuột c·hết còn khó ngửi hơn. Đứng từ xa đã muốn ói trào đờm ra, đến gần không c·hết thì cũng bị hư mất hai lỗ mũi.