Thiên Nga Đen Thiên Nga Trắng

Chương 31: phía sau em




Trương Cảnh Bách sau kho sắp xếp xong công việc tại Trương gia thì ngây lập tức quay về Washington. Anh cảm thấy rất nhớ Hồ Tịnh Nghi, đầu anh bây giờ chỉ toàn hình bóng của cô mà thôi.

“ Phát điên mất thôi”

Trương Cảnh Bách tự lẩm bẩm, tay siết chặt đến nỗi móng tay in hằn trên lòng bàn tay. Cảm giác nhớ nhung cứ bám riết lấy anh, như một cơn nghiện không thể dứt. Trong đầu anh chỉ có hình ảnh của Hồ Tịnh Nghi, nụ cười dịu dàng và ánh mắt buồn bã của cô khiến anh không thể tập trung vào điều gì khác.

Lúc máy bay hạ cánh, Trương Cảnh Bách không đợi lâu mà lao nhanh ra khỏi sân bay, đón chiếc xe đã đợi sẵn. Đêm đã khuya, đường phố Washington yên ắng lạ thường. Anh nôn nóng, thúc giục tài xế chạy nhanh hơn, từng giây trôi qua càng khiến anh như ngồi trên đống lửa. Anh không biết phải làm sao để kìm nén cảm xúc nữa, chỉ mong nhanh chóng nhìn thấy Hồ Tịnh Nghi, cảm nhận hơi ấm của cô để xua tan đi nỗi nhớ đang dày vò trong lòng.

Hồ Tịnh Nghi vừa hoàn thành xong buổi casting thứ hai, vốn dĩ cô đã biểu diễn rất xuất sắc vậy mà...cô lại không được chọn. Không phải vì cô không đáp ứng đủ tiêu chí mà là bởi những thí sinh khác cạnh tranh cùng cô quá mạnh.

Hồ Tịnh Nghi ngồi trên ghế đá bên ngoài khuông viên căn biệt thự. Cô vừa về đến nhưng vì mệt mỏi và ngột ngạt, cô cho tài xế dừng bên ngoài khu biệt thự để đi bộ vào trong.

Hồ Tịnh Nghi ngả lưng trên chiếc ghế đá lạnh lẽo, đôi mắt mệt mỏi nhìn lên bầu trời xám xịt phía trên. Cô đã dồn hết tâm huyết vào buổi casting thứ hai, từng động tác, từng lời thoại đều được cô thể hiện một cách hoàn hảo. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn không như mong đợi. Không phải vì cô không đủ giỏi, mà vì những đối thủ xung quanh quá mạnh, với những mối quan hệ và sự hậu thuẫn mà cô không thể có được. Cảm giác thất bại và chán chường bao trùm lấy cô, như một làn sương mờ không cách nào xua tan.

Ngồi trên chiếc ghế đá bên ngoài khu biệt thự phức hợp xa hoa, Hồ Tịnh Nghi cảm nhận được sự tương phản giữa mình và thế giới xung quanh. Nơi cô ngồi không phải là một chỗ công cộng mà là một phần trong khuôn viên của khu phức hợp đắt giá, với những bức tường cao, cổng lớn được bảo vệ nghiêm ngặt và những người vệ sĩ ẩn mình trong bóng tối, tuần tra không ngừng để đảm bảo an toàn. Nhưng với cô lúc này, những thứ xa hoa đó trở nên vô nghĩa. Cảm giác cô đơn, lạc lõng len lỏi trong tâm trí, như những viên sỏi nặng nề đè lên trái tim đã quá mệt mỏi của cô.

Cô hít một hơi dài, mong tìm lại chút bình yên, nhưng không khí như đặc quánh, làm ngực cô tức nghẹn. Cô kéo áo khoác sát lại người, đôi bàn tay đan chặt vào nhau, ánh mắt lơ đãng nhìn theo những chiếc lá vàng rơi rụng dưới chân, từng cơn gió thổi qua mang theo sự lạnh lẽo của buổi chiều tà. Hồ Tịnh Nghi không thể không tự hỏi, liệu mọi nỗ lực của mình có đáng hay không? Cô đã hy sinh rất nhiều cho những cơ hội nhỏ nhoi, nhưng rồi vẫn bị đánh bại bởi những điều nằm ngoài khả năng của mình.

Tiếng bước chân đều đặn của vệ sĩ vang lên từ xa, hòa lẫn với tiếng xào xạc của lá cây, nhưng Hồ Tịnh Nghi không buồn ngẩng đầu nhìn. Cô chỉ muốn có một khoảnh khắc yên tĩnh cho riêng mình, không bị ai làm phiền. Đôi mắt nhắm lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ tiêu cực, nhưng những hình ảnh về buổi casting thất bại cứ hiện lên không ngừng. Cô nhìn lại bản thân, từ những năm tháng học múa, luyện tập không ngừng nghỉ, đến những giọt nước mắt và mồ hôi đã rơi xuống. Mọi thứ bỗng trở nên mờ mịt và đầy bất định.

Hồ Tịnh Nghi không thể kìm nén được nữa, nước mắt lặng lẽ trào ra, lăn dài trên gò má. Cô ôm chặt hai tay vào người, như thể cố tìm kiếm một chút ẩm áp giữa không gian lạnh lẽo và xa lạ xung quanh. Nỗi tủi thân dâng trào, như một cơn sóng lớn vỡ òa trong lòng. Những giọt nước mắt rơi xuống, từng giọt thấm ướt vạt áo, nhưng cô không còn sức để ngăn lại. Từng khoảnh khắc thất bại, từng lời từ chối và sự cạnh tranh khốc liệt mà cô đã phải chịu đựng ùa về, bóp nghẹt tâm trí cô.



Cô không phải người dễ dàng đầu hàng trước khó khăn, nhưng hôm nay, sự mệt mỏi và thất vọng đã chạm đến giới hạn của cô. Hồ Tịnh Nghi cúi đầu, đôi vai run lên từng chặp. Cô khóc không chỉ vì kết quả của buổi casting mà còn

vì những tháng ngày dài đằng đẵng theo đuổi ước mơ trong đơn độc. Cô đã luôn cố gắng hết mình, đã hy sinh quá nhiều, nhưng dường như mọi cố gắng đó vẫn không đủ. Cô cảm thấy bản thân nhỏ bé giữa cuộc sống đầy bất công và những toan tính xung quanh.

Những giọt nước mắt ấy chất chứa bao nỗi đau, sự uất ức, và những lời chưa từng được nói ra. Là những đêm thức trắng luyện tập, là những lần một mình đứng trước gương, tập đi tập lại những động tác cho đến khi hoàn hảo, nhưng rồi vẫn không được công nhận. Là những lúc nhìn thấy người khác, với xuất thân và những mối quan hệ tốt hơn, dễ dàng giành lấy những thứ mà cô phải đánh đổi biết bao nhiêu công sức để có được. Cô đã cố gắng mạnh mẽ, nhưng giờ phút này, Hồ Tịnh Nghi chỉ còn là một cô gái nhỏ, mệt mỏi và yếu đuối, không còn nơi nào để trốn chạy nỗi buồn của chính mình.

Tiếng khóc của cô hòa vào không gian tĩnh mịch, những vệ sĩ vẫn âm thầm làm nhiệm vụ của họ, không ai chú ý đến cô gái đang gục ngã trong phút chốc này. Bầu trời trên cao dường như cũng mang một màu xám ảm đạm, như phản chiếu tâm trạng nặng nề của cô. Gió khẽ thổi qua, cuốn theo những giọt nước mắt nhỏ xuống đất, nhưng nỗi buồn trong lòng cô vẫn không tan biến.

Trương Cảnh Bách ngồi trong xe ở phía xa đã quan sát được hết mọi việc. Lòng anh khó chịu khi nhìn Hồ Tịnh Nghi khóc. Trương Cảnh Bách không quen nhìn thấy cô yếu đuối thế này, và càng không chịu nổi việc cô phải một mình đối diện với mọi áp lực và thất vọng. Anh biết Hồ Tịnh Nghi đã nỗ lực đến mức nào, đã hy sinh bao nhiêu cho những cơ hội nhỏ nhoi đó, nhưng tất cả những gì cô nhận lại chỉ là sự tủi thân và nước mắt. Anh căm ghét cảm giác bất lực đang bủa vây, khi phải đứng từ xa nhìn người con gái trước mặt đau khổ mà không thể ngay lập tức đến bên cạnh an ủi.

“ Tịnh Nghi”

Trương Cảnh Bách bước xuống xe, khó xử nhìn Hồ Tịnh Nghi. Anh không giỏi an ủi người khác chỉ biết đứng nhìn cô một lúc

“ Anh về sao không nói trước?”

Hồ Tịnh Nghi lau vội nước mắt, cố gắng kiềm chế giọng nói run rẫy của mình.

“ À...anh về khá vội nên không kịp nói với em”



“ Phải rồi, anh gọi em cũng không nghe máy được. Cả ngày nay em ở nhà hát...”

"

'Casting ổn chứ?”

Anh biết rõ lý do cô khóc, nhưng chẳng biết phải mở lời từ đâu

Hồ Tịnh Nghi lắc đầu sau đó mĩm cười nhìn anh

“ Để lần sau vậy”

Cô đứng lên, cầm lấy túi xách rồi bước đi. Trương Cảnh Bách chỉ biết đi theo phía sau cô, anh nhìn bóng lưng Hồ Tịnh Nghi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh chỉ muốn lao đến ôm cô vào lòng.

Bước chân của Trương Cảnh Bách trở nên nhanh hơn rồi sau đó anh nắm lấy bàn tay của Hồ Tịnh Nghi

“ Tay em lạnh quá”

“ Em ngồi nãy giờ ở ghế đá mà”

“ Vào trong, anh lấy nước ấm cho em ngâm tay”