Thiên Nga Đen Thiên Nga Trắng

Chương 34: Dư âm quá khứ




Nguỵ gia, một gia tộc giàu có nhiều đời đứng trên tất cả các gia tộc khác. Họ đã từng liên hôn với Chu gia và người đó sau này là bà ngoại của Trình Tú Dao. Nguỵ gia không chỉ giàu có mà còn có quyền lực trong giới tài phiệt. Nổi tiếng khi có một người con gái tài sắc vẹn toàn, Nguỵ Ngọc Nghiêng.

Bà đã đưa Chu gia lên một tầm cao mới sau khi kết hôn với Chu Gia Thành, tạo nên một trong những cuộc hôn nhân quyền lực nhất thời bấy giờ. Sự kết hợp giữa Nguỵ gia và Chu gia đã tạo ra một thế hệ kế thừa xuất sắc, mà điển hình là Chu Uyển Lan, mẹ của Trình Tú Dao.

Dù Nguỵ Ngọc Nghiêng bị ám sát cùng chồng nhưng danh tiếng của Nguỵ gia vẫn vang xa.

Trong suốt nhiều năm, Nguỵ gia luôn giữ vị thế độc tôn trong giới tài phiệt, không chỉ tại quê nhà mà còn mở rộng sức ảnh hưởng ra toàn cầu. Các thế hệ sau của Nguỵ gia, như Nguỵ Cẩm Đào và Nguỵ Cẩm Kỳ, tiếp tục duy trì quyền lực gia tộc, khiến mọi đối thủ phải dè chừng. Những liên minh hôn nhân được họ tính toán cẩn thận nhằm củng cố và bảo vệ tài sản khổng lồ của gia tộc, không để ai dễ dàng chạm đến ngai vàng của họ.

Và hôm nay chính là lễ ra mắt của Nguỵ Cẩm Đào cùng với người chồng là tỷ phú người Mỹ.

Lễ ra mắt của Nguy Cẩm Đào không chỉ là một sự kiện đơn thuần trong giới thượng lưu, mà còn là biểu tượng cho sức mạnh và tầm ảnh hưởng của Nguy gia. Từ những khách mời là các chính khách, tỷ phú đến những đại diện từ các gia đình quyền lực nhất thế giới, tất cả đều có mặt tại buổi tiệc được tổ chức hoành tráng tại dinh thự Nguỵ gia. Không gian lộng lẫy được trang hoàng với những viên đá quý lấp lánh, những tấm rèm lụa cao cấp và ánh sáng vàng ấm áp, phản chiếu sự xa hoa và quyền lực mà Nguỵ gia muốn phô trương.

Không gian bữa tiệc bỗng lặng im khi nhìn thấy Trương Cảnh Bách khoác tay một cô gái lạ mặt bước vào bên trong sảnh. Mọi người thì thầm to nhỏ

“ Người đi cùng Trương tổng là con gái nhà nào vậy?”

“ Nhìn lạ quá, hình như cô ấy không phải...

Nguỵ Cẩm Kỳ đi đến trước mặt hai người cúi đầu chào Trương Cảnh Bách.

Rất vui khi Trương tổng đã ghé qua”

Nguỵ Cẩm Kỳ năm nay chỉ mới 18 tuổi nhưng cái khí chất ngời ngời mà cô ta toát ra cũng đủ khiến người như Trương Tĩnh Hương dè chừng.

Trương Cảnh Bách khẽ cúi đầu chào lại, đáp lại bằng một nụ cười nhã nhặn.

“Cảm ơn cô Nguỵ và gia đình đã mời. Tôi và vợ rất hân hạnh được tham dự.”

Câu nói của anh như một tia sét đánh thẳng vào bầu không khí tĩnh lặng của bữa tiệc. Đôi mắt của tất cả khách mời đổ dồn về phía Hồ Tịnh Nghi, người mà họ vừa hoài nghi về xuất thân. Một cơn sóng xôn xao lập tức dấy lên, lần này không phải về thân thế của cô mà là về mối quan hệ của hai người.

"Vợ...?"

“Trương tổng đã kết hôn rồi sao?”

Sự bàng hoàng hiện rõ trong ánh mắt nhiều người. Nguỵ Cẩm Kỳ, dù bị bất ngờ, vẫn giữ vững nụ cười. cô nhìn Hồ Tịnh Nghi một cách tinh tế, đôi mắt như đang đánh giá từng cử chỉ của cô.

“Thật vinh dự khi được gặp mặt cô, Trương thiếu phu nhân” Nguỵ Cẩm Kỳ lên tiếng, gật đầu nhẹ.

“Trương tổng thật may mắn khi có một người vợ xinh đẹp và thanh lịch như cô."

Hồ Tịnh Nghi cố giữ nụ cười trên môi, cảm nhận rõ sự dò xét từ mọi phía. Cô khẽ gật đầu đáp lại

“Cảm ơn cô Nguỵ. Tôi cũng rất vinh dự được đến đây cùng chồng mình.”

Lời nói của cô vừa dứt, bầu không khí trong phòng lại tiếp tục trở nên căng thẳng. Những lời xì xào to nhỏ lại râm ran, nhưng lần này là về mối quan hệ giữa Trương Cảnh Bách và Hồ Tịnh Nghi.

“ Kết hôn lúc nào thế? Chưa từng nghe qua. Rõ ràng là trong đám cưới của Lý gia tôi vẫn thấy Trương tổng đi một mình”

Trương Cảnh Bách nhìn thẳng vào người vừa lên tiếng, đôi mắt sắc bén nhưng gương mặt vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Anh khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lùng no ra.

“Đúng là thời gian gần đây tôi đã quá bận rộn, không có cơ hội thông báo cho mọi người. Nhưng bây giờ, vợ tôi đã chính thức ở đây cùng tôi,” anh nói, giọng nói vừa bình thản vừa mạnh mẽ, khiến những người xung quanh phải ngưng lại những lời bàn tán.

Hồ Tịnh Nghi đứng bên cạnh, cố gắng giữ nụ cười lịch thiệp, dù trong lòng không khỏi lo lắng trước sự chú ý dồn dập. Cô cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng cái nắm tay nhẹ nhàng của Trương Cảnh Bách bên hông cô khiến cô cảm nhận được sự bảo vệ của anh.

“Chúng tôi đã tổ chức một buổi lễ nhỏ, không muốn làm rình rang vì tình hình hiện tại,” Trương Cảnh Bách tiếp lời, giọng nói của anh tràn đầy sự kiên quyết.

“Chuyện gia đình của tôi và cuộc sống cá nhân không phải lúc nào cũng cần chia sẻ rộng rãi. Mong mọi người thông cảm.”

Những ánh mắt dò xét bắt đầu dịu xuống, nhưng vẫn còn một vài người không giấu nổi sự hiếu kỳ và hoài nghi. Một số khách mời thậm chí đã quay lại tiếp

tục câu chuyện của họ, nhưng rõ ràng trong không khí vẫn còn sự ngờ vực về mối quan hệ này.



Nguỵ Cẩm Kỳ, luôn đứng từ xa quan sát, mỉm cười nhẹ. Cô quay sang khách mời xung quanh và nhẹ nhàng lên tiếng,

“Chuyện gia đình của Trương tổng đã rõ. Đừng để những điều ngoài lề làm mất đi sự trang trọng của buổi tiệc hôm nay. Xin mời mọi người tiếp tục vui vẻ."

Những lời nói của cô như dấu chấm hết cho những lời bàn tán. Không gian bữa tiệc dần trở lại với sự náo nhiệt ban đầu, nhưng chắc chắn rằng, mối quan hệ giữa Trương Cảnh Bách và Hồ Tịnh Nghi sẽ còn được nhắc đến nhiều sau buổi tiệc này.

Chẳng mấy chốc Hồ Tịnh Nghi như bị tách ra khỏi bữa tiệc. Trương Cảnh Bách đang đứng nói chuyện với đối tác, để không làm anh lo cô chỉ có thể đứng một mình một góc tay cầm ly rượu vang đỏ không biết bắt chuyện với ai.

Chợt có một giọng nói gọi cô lại

‘Trương thiếu phu nhân”

Mạc Yến Hoan đi đến với vẻ kênh kiệu, phía sau là hai tiểu thư tài phiệt khác. Cô ta không muốn gây rắc rối tại bữa tiệc mừng này của Nguỵ gia nên chỉ định ra oai với Hồ Tịnh Nghi một chút.

“ Chào cô, tôi là Mạc Yến Hoan. Đại tiểu thư của Mạc gia rất vui được gặp”

“ Tôi...tôi cũng thế thưa cổ”

“ Cô là...con gái của gia đình nào nhỉ?”

“ À...tôi...

Hồ Tịnh Nghi lúng túng, không biết phải trả lời sao. Cô không xuất thân từ một gia đình tài phiệt như những người ở đây. Câu hỏi của Mạc Yến Hoan rõ ràng không phải vô tình, mà là cố ý để thử thách và khiến cô cảm thấy lạc lõng giữa đám đông thượng lưu này.

“À... tôi không thuộc dòng dõi tài phiệt nào cả, Hồ Tịnh Nghi đáp một cách chân thật, cố giữ vẻ điềm tĩnh dù lòng đầy bất an.

Mạc Yến Hoan nhếch mép cười nhẹ, ánh mắt đầy vẻ coi thường.

“Ồ, thật sao? Vậy ra Trương tổng cũng có sở thích đặc biệt. Ai ngờ cô lại được chọn làm Trương thiếu phu nhân, thật thú vị.”

Hai tiểu thư phía sau cũng cười khẩy, rõ ràng họ đang cố làm Hồ Tịnh Nghi cảm thấy nhỏ bé và kém cỏi trong bối cảnh hào nhoáng này.

Hồ Tịnh Nghi giữ chặt ly rượu vang trong tay, cố gắng không để sự châm chọc của Mạc Yến Hoan làm lung lay cảm xúc.

“Trương tổng chọn ai, đó là quyết định của anh ấy,” cô bình tĩnh đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào Mạc Yến Hoan.

Mạc Yến Hoan hơi nhướng mày, có vẻ bất ngờ trước sự đáp trả không hề lúng túng của Hồ Tịnh Nghi.

“Vậy sao? Thật là một lựa chọn thú vị. Tôi sẽ để ý xem cô làm Trương thiếu phu nhân ra sao.”

Cô tiểu thư phía sau chen lời

“ Yến Hoan, sao tôi có thấy cô gái này có nét gì đó quen quen”

“ Còn ai vào đây được.” Mạc Yến Hoan quay sang cười với vẻ ngạo mạn

“ Cô ta giống viên ngọc của Trình gia, đại thiếu phu nhân Lý gia. Trình Tú Dao”

Bữa tiệc rộn rã hơn khi Lý Cảnh Thiên cùng vợ bước vào. Trình Tú Dao và hai chị em Nguỵ Cẩm Đào là chị em họ, vừa ba người đã cười rất tươi.

“ Lý tổng và vợ đến rồi, thật hiếm khi được gặp hai người”

‘Chẳng trách được, bởi vì tôi và vợ đều rất bận”

Mạc Yến Hoan bật cười thành tiếng, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền. Cô ta nằm lấy vai của Hồ Tịnh Nghi rồi chỉ về phía Trình Tú Dao

“ Đó, chắc cô không biết cô ấy đâu. Trình Tú Dao, con gái út của Trình gia. Mẹ của cô ấy là con gái đầu lòng của tỷ phú Chu Gia Thành. Bà ngoại của cô ấy là Nguỵ Ngọc Nghiêng, là con gái của Nguỵ gia đó.”

Cô ta thì thầm vào tai Hồ Tịnh Nghi “ Cô giống cô ấy một cách ngỡ ngàng... nhưng mà cô ấy là công chúa của Trình gia, còn cô..là lọ lem thôi.”



Mạc Yến Hoan định bỏ đi nhưng lại quay lại châm chọc vài câu

“ ở giới thượng lưu này...hoàng tử lấy lọ lem là chuyện chóng tàn. Chuẩn bị tinh thần đi nhé, bản sao..”

Hai cô tiểu thư kia ở lại nhìn cô vẻ thích thú

Chắc cô chưa biết. Trương Cảnh Bách và Trình Tú Dao từng học tại học viện Soleil. Cả học viện đều biết Trương Cảnh Bách thích thầm cô ấy... Nhưng mà vì biến cố và liên hôn giữa Lý và Trình gia nên cô mới có cơ hội chen chân vào đây..có lẽ cô được cưới về Trương gia cũng là bởi...cô giống cô ấy.

“ Sao trên đời lại có hai người giống hệch nhau nhưng xuất thân lại hoàn toàn khác nhỉ?”

“ Đi thôi, đừng để bị bọn dân đen này làm bẩn mắt”

Hồ Tịnh Nghi đứng chôn chân tại chỗ, thì ra...thì ra cái tên “ A Dao” đó là để chỉ người này. Thì đêm đó anh vừa ôm cô vừa khóc là bởi anh nhìn nhầm cô thành cô gái này.

Trương Cảnh Bách và Trình Tú Dao bên này cũng chạm mặt nhau.

“ Cảnh Bách”

"Dao Dao"

Hai người nhìn nhau một lúc rồi Trình Tú Dao bật cười

“ Lâu quá không gặp. Này, sao trong đám cưới của tôi không thấy cậu đâu hết vậy?”

“ Ăn nhanh rồi về bà ơii”

“ Hai năm ngồi cùng bàn mà như xa lạ vậy đó ha”

“ Xa lạ mà lại giúp cậu dọn đống hỗn độn sau khi cho Natri tác dụng với nước hả?"

"Cái đó là sự cố, là sự cố thôi”

Chợt Lý Cảnh Thiên bước đến vòng tay sau eo của vợ mình. Trương Cảnh Bách ngay lập tức bị kéo về thực tại, một bàn tay thon dài nằm lấy tay anh.

“ Anh ở đây à? Em tìm anh suốt”

Trình Tú Dao có chút giật mình khi nhìn thấy Hồ Tịnh Nghi. Người con gái này, nếu không để ý kỹ, có thể khiến người khác lầm tưởng là cô. Chỉ khác ở đôi mắt một mí cùng với nốt ruồi duyên dáng ở khoé mắt. Một cảm giác lạ lẫm tràn ngập trong lòng cô.

Trương Cảnh Bách cảm thấy tình huống bắt đầu khó xử. Nhưng Trình Tú Dao đã cất lời

"

"

Vợ cậu hả?”

“À.....”

‘Tịnh Nghi, đây là..”

“ Cô ấy là Trình Tú Dao” chưa để Trương Cảnh Bách nói hết câu thì Hồ Tịnh Nghi đã chen lời. Cô nở một nụ cười gượng gạo

“ Tôi tên Hồ Tịnh Nghi, là một vũ công ballet”

“Dao Dao, chị qua đây một lát đi” Nguỵ Cẩm Đào gọi cô qua đó. Trình Tú Dao lập tức kéo tay chồng mình qua phía hai người em họ.

Bỏ lại Trương Cảnh Bách và Hồ Tịnh Nghi ở lại, thấy cô sắc mặt không ổn, Trương Cảnh Bách tiến đến.

“ Em sao thế?” Anh vương tay ra để chạm vào vai cô thì Hồ Tịnh Nghi né sang một bên

"Tạm thời ... anh đừng chạm vào em."