Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 298: Biến thân bất thường




Hồ Nguyệt Thiền cũng không hề có ý định phủ nhận, rất hào phóng gật đầu.

- Ngươi đã biết điểm này, vậy ta van ngươi mau luyện chế đi.

Chẳng qua luyện chế một viên linh dược, chuyện này đối với Phó Thư Bảo chỉ là việc đơn giản. Hắn lấy Luyện Thiên Đỉnh ra, đặt cạnh đống lửa, lập tức đặt Huyễn Tâm Thảo và Cố Thể Đào Tử của Hồ Nguyệt Thiền vào trong đỉnh, cuối cùng cho nửa cây Viêm Hỏa Linh Tham.

Luyện chế linh căn dược và Lực Luyện Khí bất đồng. Lực Luyện Khí cần phân giải kết cấu vật chất, miêu tả thành hình thái phức tạp hơn. Cho nên Dục Niệm Thạch để chưa ý niệm luyện chế ắt là không thể thiếu. Nhưng luyện chế linh dược lại không ngoài việc hòa tan rồi dung luyện, không tồn tại kết cấu phức tạp gì, nhiều nhất chỉ là một viên thuốc hình cầu vừa thôi, cho nên không cần dùng Dục Niệm Thạch.

Lửa càng thiêu càng mạnh, phát ra tiếng củi cháy lép bép. Ngọn lửa này so với Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của Phó Thư Bảo thì đúng là đom đóm với trăng sáng rồi.

Nhìn ai luồng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa cháy bên trong bàn tay Phó Thư Bảo, hai mắt Hồ Nguyệt Thiền không nháy mắt mắt một chút nào, chăm chú tới cực điểm, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

o0o

Thời gian một giờ trôi qua trong nháy mắt. Luyện Thiên Đỉnh phát ra tiếng kêu vù vù nhẹ nhàng. Ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa trong hai tay của Phó Thư Bảo thản nhiên biến mất, lập tức mở bừng đôi mắt.

- Tốt rồi.

Hồ Nguyệt Thiền rất nóng lòng nhảy lên mép Luyện Thiên Đỉnh, hai tròng mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào viên thuốc trong đỉnh.

Linh dược trải qua luyện chế chỉ còn lớn bằng đầu ngón tay, toàn bộ màu bích lục, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt. Nhìn thật kỹ thì thấy viên thuốc này mịn màng lóng lánh, dường như sắp phát sáng vậy, khiến người ta cảm thấy huyền diệu phi thường.

Nhìn nửa giờ, Hồ Nguyệt Thiền mới kích động nói:

- Quả nhiên không hổ là Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa. Linh dược như vậy, e rằng Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực cũng chưa chắc luyện hóa được.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Đừng có nịnh ta. Không phải chỉ là một viên linh dược thôi sao. Ngươi mau ăn nó đi. Nhìn ngươi biến thân xong, ta còn phải đi ngủ nữa.

Hồ Nguyệt Thiền nói:

- Vậy ta cũng không tìm chỗ khác uống thuốc nữa, dùng luôn trong đỉnh của ngươi đi.

Vậy là nàng liền chúi xuống, cúi đầu nuốt luôn viên linh dược kia.

Phó Thư Bảo vội vàng, đó là bởi muốn nhìn một chút xem cái gì là hình thái huyễn hồ, không ngờ Hồ Nguyệt Thiền còn vội vàng cả hắn, cũng chẳng chuẩn bị gì, ăn luôn linh dược trong Luyện Thiên Đỉnh của hắn.

Thật ra hắn cũng không biết, nếu để cho Hồ Nguyệt Thiền tìm một địa phương thích hợp uống thuốc, cuối cùng tốt nhất vẫn là Luyện Thiên Đỉnh của hắn. Bởi bản thân Luyện Thiên Đỉnh có linh tính và linh năng cường đại, đối với chuyện nàng muốn làm có hỗ trợ rất nhiều.

Tò mò trong lòng, Phó Thư Bảo bước hai bước tới, ngó đầu nhìn vào miệng đỉnh, nhìn Hồ Nguyệt Thiền bên trong lòng đỉnh. Hồ Nguyệt Thiền ăn viên linh dược xong cũng không có biến hóa kỳ quái gì mà không ngừng lăn lộn bên trong đỉnh, nước dãi chảy dài trong miệng. Cổ họng nàng phát ra tiếng kêu ư ử dồn dập, xem dáng vẻ thì không phải là biến thân thoải mái mà bị dược lực khiến cho đau đớn.

Ngay lúc Phó Thư Bảo muốn lên tiếng dò hỏi xem có giúp đỡ được gì hay không thì lại thấy Hồ Nguyệt Thiền ngừng lăn, im lặng cuộn mình bên trong đỉnh, hai mắt nhắm chặt, giống như chết hoặc ngủ say vậy.

Lại qua nửa giờ, vẫn chưa thấy biến hóa gì, trong lòng Phó Thư Bảo không nhịn được mà nổi lên hoang mang.

- Chẳng lẽ lão tử luyện chế không phải luyện ra linh dược từ ba loại linh tài mà là thuốc ngủ sao? Hay là... Thuốc trấn định hả?

Có ý nghĩ như vậy cũng không có gì là kỳ quái. Nhất là lúc này Hồ Nguyệt Thiền lại không nhúc nhích chút nào.

Lại qua một phần tư giờ nữa. Ngay lúc Phó Thư Bảo đang định xem có nên lay tỉnh Hồ Nguyệt Thiền hỏi một chút không thì lại thấy Hồ Nguyệt Thiền trong đỉnh tỏa ra ánh sáng trắng bóc.

Hình ảnh này đúng là rung động lòng người, quỷ dị phi thường.

Ánh sáng như ánh trăng phát ra từ bên trong thân thể Hồ Nguyệt Thiền, không phải rất mạnh nhưng lại thấy rất rõ ràng. Ánh sáng dịu dàng bao phủ to bộ thân thể nàng, giống như được tắm trong ánh sáng vậy. Mà nhìn kỹ bằng mắt thường, không cách nào thấy được ánh sáng này đang cải tạo cơ thể nàng từng chút một.

Phát sinh biến hóa đầu tiên là bộ lông hồ ly màu vàng của Hồ Nguyệt Thiền. Trong thánh quang này, chúng thu lại về phía lỗ chân lông, cuối cùng lộ ra một thân thể trắng trẻo như tuyết, giống như được bọc trong một tầng mật ong, màu sắc trong trẻo, hương vị thơm mát.

Lập tức bộ xương nàng phát ra những tiếng rôm rốp giòn tan, càng có nhiều biến hóa hơn xảy ra.

Trong bụng Liệt Diễm Hỏa Sơn, Phó Thư Bảo từng nhìn trộm Hồ Nguyệt Thiền biến thân. Nhưng một lần này vừa giống lại vừa khác. Quá trình tựa như giống nhưng không giống chính là lần trước hắn cũng không thấy ánh sáng huyền diệu kỳ lạ kia. Mặt khác, lần biến thân này của Hồ Nguyệt Thiền lại mất thời gian hơn.

Tình huống như vậy cũng không có gì khó giải thích. lần trước là biến hóa có tính chất lâm thời, chỉ có thể kéo dài một giờ. Nhưng lần này lại mang tính vĩnh cửu, cần phải kỹ lưỡng triệt để, tất nhiên mất thời gian.

Tư thế cuộn mình nên cặp mông liền biến hóa, lộ ra trước. Trắng như tuyết, mềm mại mịn màng, đẫy đà, tròn trịa như bát ngọc. Chẳng qua đối với tên heo tham ăn như hắn, thế vẫn còn chưa đủ.

Không thỏa mãn, bước như bay dịch sang hai bước, thay đổi góc quan sát, cặp mắt mê đắm nhìn thẳng vào trong đỉnh. Vùng bụng bằng phẳng bóng loáng, cái rốn khéo léo khả ái, mức độ mềm mại khiến lòng người chấn động. Nhưng việc này cũng không phải quan trọng. Chỗ quan trọng là ở vị trí quan trọng kia. Hai đùi ép sát như cặp bảo ngư được tạo hình từ mỹ ngọc, tuy nhẹ nhàng nhưng nó vẫn hiện lên đột ngột vẫn khiến người ta cảm thấy no đủ, cũng khiến người ta thấy mềm mại mà điềm tĩnh tuyệt vời.

- Hồ nữ âm ti... Quả nhiên còn chưa mọc hẳn...

Đây là nguyên nhân khiến nam nhân này vội vàng thay đổi góc nhìn.

Biến hóa của Hồ Nguyệt Thiền càng lúc càng lớn. Ánh sáng như ánh trắng kỳ dị càng ngày càng nhạt. Ngay khi khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc lộ ra, Phó Thư Bảo liền nhanh chóng lùi lại, vô thanh vô tức lui về cạnh đống lửa, khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, giáng vẻ siêu nhiên giống như lão tăng nhập định.

Lại qua một chút thời gian, tiếng nói của Hồ Nguyệt Thiền truyền tới:

- Phó công tử, ngươi đúng là có tâm cảnh cao, giờ phút này không ngờ còn ngồi xuống minh tưởng. Nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định đã tiến vào cảnh giới vô ngã rồi phải không?

- Tốt rồi, ta chỉ là một người chăm chỉ mà thôi, ngồi xuống minh tưởng, có trợ giúp chúng ta suy nghĩ sâu xa về cuộc đời mình, cũng trợ giúp chúng ta tu luyện.

Lúc này Phó Thư Bảo mới mở hai mắt.

- Ồ? Nguyệt Thiền cô nương ngươi đã hoàn thành biến thân rồi sao?

Đây đúng là cảnh giới trợn mắt nói dối cấp cao nhất rồi.

Hồ Nguyệt Thiền đã hoàn thành biến thân, mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt. Đây hiển nhiên là khi nàng đi ra khỏi Luyện Thiên Đỉnh mới vội vã mặc vào, có dấu hiệu xộc xệch khó che đậy.

- Phó đại ca, thật ra ta...

- Hả, sao đột nhiên lại thay đổi cách xưng hô vậy?

Phó Thư Bảo hơi ngạc nhiên nói.