Thiếu Niên Ca Hành

Chương 288: Kiếm tâm bách luyện




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Kiếm Tâm trủng.

Lan Nguyệt Hầu mặc áo vàng kim hông đeo trường đao, được Vô Pháp Vô Thiên dẫn tới trong sân. Khoảng sân này trồng đủ loại thảo dược, có mùi hương thoang thoảng, chỉ tiếc vị tiểu chủ nhân vốn nên ở đây lại ra ngoài hái thuốc.

“Không sao, đợi một chút cũng được.” Lan Nguyệt Hầu lạnh nhạt nói.

Vô Pháp Vô Thiên nhìn nhau, trong giang hồ địa vị của Kiếm Tâm trủng không thấp, thế nhưng khách quý tới mức này đến chơi, hai người không dám thất lễ.

“Hầu gia, ta tới sau núi tìm cô ấy.” Vô Pháp đành lụi xuống trước.

“Hầu gia, một giọng nói già nua vang lên. Lan Nguyệt Hầu xoay người, thấy Lý Tổ Vương đã xuất hiện ở đó từ lúc nào chẳng hay. Lan Nguyệt Hầu cười nói: “Trủng chủ.”

“Sao nào, hiếm lắm mới thấy hầu gia tới Kiếm Tâm trủng một lần, không đến thăm lão già ta đây, sao việc đầu tiên là tới tìm vị khách nhỏ của ta?” Lý Tổ Vương xua tay, Vô Thiên lập tức hiểu ý lui xuống.

“Xảy ra chuyện khẩn cấp. Vị khách nhỏ của ngươi tuy tuổi còn ít nhưng lại là một tiểu thần y, ta từng gặp ở Lôi gia bảo rồi.” Lan Nguyệt Hầu ngồi xổm xuống nhìn chỗ dược thảo kia, giơ tay định chạm vào.

“Đừng đụng vào.” Một giọng nói lanh lảnh ngăn hắn lại. Lan Nguyệt Hầu quay đầu, chỉ thấy cô bé cõng hòm thuốc vẻ mặt hơi tức giận: “Đó là cỏ Lan Hinh, nhìn thì đẹp nhưng có kịch độc. Nếu bị lá cây cắt vào ngón tay sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

“Tiểu thần y.” Lan Nguyệt Hầu không nóng giận, chỉ nhẹ giọng gọi một tiếng.

Hoa Cẩm ngạc nhiên, cuối cùng cũng nhận ra người trước mắt: “Là ngươi.”

"Là ta." Lan Nguyệt Hầu gật đầu, "Ta đến tìm cô."

Hoa Cẩm cau mày: “Ngươi tìm ta làm gì?”

“Cứu người.” Lan Nguyệt Hầu đáp thẳng.

“Ta không ra ngoài chữa.” Hoa Cẩm lắc đầu nói.

Lan Nguyệt Hầu cười một tiếng: “Tiểu thần ý, cô không biết chuyện này rồi. Có một số yêu cầu, thực ra không thể cự tuyệt. Ví dụ như ta.”

“Vì sao?” Hoa Cẩm lui lại một bước.

“Bởi vì ta là Kim Y Lan Nguyệt Hầu, quản lý toàn bộ Bắc Ly. Bây giờ cả Bắc Ly đều nằm dưới quản lý của ta, huống hồ là cô.” Lan Nguyệt Hầu đi tới, một tay nhấc Hoa Cẩm lên: “Ta rất vội, đi cùng ta nào.”

Hoa Cẩm vội vàng kêu gào, gọi với sang Lý Tổ Vương: “Lão gia tử, cứu ta! Lão gia tử!”

Lý Tổ Vương thở dài: “Hắn nói không sai, bây giờ hắn là lớn nhất ở Bắc Ly, ta cũng không ngăn nổi hắn. Nhưng hầu gia, ngươi cần gì trêu chọc một đứa bé như vậy.”

“Vui mà.” Lan Nguyệt Hầu toét miệng cười.

Hoa Cẩm nổi giận quát: “Thả ta ra.”

Lan Nguyệt Hầu buông lỏng tay, Hoa Cẩm ngã dập mông xuống đất, đau tới mức chảy nước mắt. Cô tức giận nhìn Lan Nguyệt Hầu: “Ta phải cứu ai? Có triệu chứng gì?”

“Người cô phải cứu họ Tiêu, tên Nhược Cẩn, là hoàng đế Bắc Ly.” Lan Nguyệt Hầu gằn từng chữ một.

Hoa Cẩm lập tức ngây ngốc: “Hoàng... hoàng đế.” “Hắn bị tâm bệnh, hôm trước khi tế lễ đột nhiên choáng váng, vẫn hôn mê bất tỉnh tới tận bây giờ.” Lan Nguyệt Hầu thu lại nụ cười bất cần đời.

Hoa Cẩm suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được. Ta đi theo ngươi.”

Lan Nguyệt Hầu lại giơ tay xách cô lên: “Ta đã nói rồi, ngươi không có lựa chọn nào khác. Đừng ra vẻ ngươi đã đáp ứng ta nên mới đi, thời gian không nhiều, bây giờ chúng ta lên đường luôn.”

“Ngươi có tin ta dùng kim châm đâm chết ngươi không?” Hoa Cẩm lấy một mũi châm bạc ra.

“Ngươi có tin đến lúc đó đống châm này ghim hết vào mông ngươi không?” Lan Nguyệt Hầu nhướn mày.

Lý Tổ Vương ho khan một tiếng: “Hầu gia, xin tự trọng.”

Lan Nguyệt Hầu mỉm cười quay sang nhìn Kiếm Tâm nhai ở phía xa: “Gần đây trong Kiếm Tâm trủng có khách quý à?”

“Gần đây hai đứa cháu ngoại của ta về đây ở một thời gian.” Lý Tổ Vương nhìn Kiếm Tâm nhai, hiểu ý cười một tiếng.

“Chẳng trách có kiếm khí mạnh đến vậy, hóa ra là Lý Hàn Y tới.” Lan Nguyệt Hầu cau mày: “Có điều kiếm khí kia không giống Lý Hàn Y lắm, mà giống như...”

“Giống Tâm Nguyệt.” Lý Tổ Vương nói nốt nửa câu sau.

Kiếm Tâm hữu nguyệt, thụy mộng sát nhân.

Đây từng là hai truyền thuyết của Thiên Khải thành.

Lan Nguyệt Hầu nhanh chóng hiểu ra: “Chẳng lẽ là thằng nhóc mặc quần áo đỏ?”

“Đúng vậy.” Lý Tổ Vương gật đầu.

“Được, rất được.” Lan Nguyệt Hầu quay đầu đi ra phía ngoài: “Thanh Long thủ Hộ, quả nhiên có truyền nhân chân chính.” Trên Kiếm Tâm nhai, Lôi Vô Kiệt thu hồi trường kiếm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển: “Tỷ tỷ, chiêu kiếm vừa rồi của đệ ra sao?”

“Chiêu kiếm đã đạt thật sự đạt tới Thiên Cảnh.” Lý Hàn Y thần sắc nghiêm túc nhưng vẫn khen ngợi: “Không tệ.”

“Rốt cuộc đệ đã vào Thiên Cảnh rồi?” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.

“Còn kém một chút.” Lý Hàn Y lắc đầu.

“Còn kém gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Còn kém kiếm tâm.” Lý Hàn Y đột nhiên rút kiếm đâm về phía Lôi Vô Kiệt. Cô bị trọng thương tới giờ còn chưa hết bệnh, cách xa cảnh giới Kiếm Tiên năm xưa tới vài ngàn dặm. Thế nhưng một kiếm này cô đâm ra vẫn mang theo thanh thế phi phàm.

Lôi Vô Kiệt vội vàng rút kiếm, vung thanh lên, lại là chiêu kiếm Thiên Cảnh khí thế bất phàm vừa rồi. Thậm chí hắn còn tự tin kiếm này còn mạnh hơn vừa rồi. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, Tâm kiếm bị đánh bay, vẽ thành một vòng trên không trung rồi ghim xuống đất.

Lôi Vô Kiệt trợn tròn hai mắt.

“Bây giờ ta chỉ là Kim Cương Phàm Cảnh, còn đệ, tuy kiếm đã là Thiên Cảnh nhưng vẫn không phải đối thủ của ta.” Lý Hàn Y thu kiếm, lạnh nhạt nói: “Đây chính là kiếm tâm.”

Tuyết Nguyệt thành.

Tin tức Minh Đức Đế bệnh nặng như làn sóng lan tỏa khắp Bắc Ly, đương nhiên cũng tới nơi này.

Sau khi nhận được tin, Tiêu Sắt vẫn cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang suy tư gì đó. Lúc này Tư Không Thiên Lạc đẩy cửa bước vào, thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng lập tức hiểu: “Ngươi biết rồi?>”

Tiêu Sắt giơ tay vuốt nhẹ thanh Vô Cực côn, gật đầu một cái.

Tư Không Thiên Lạc hỏi hắn: “Thế nên, ngươi phải về à?”

Tiêu Sắt không trả lời cô.

Tư Không Thiên Lạc lại hỏi: “Ta có thể đi cùng ngươi không? Đi tới Thiên Khải mà ngươi từng nói.”

Tiêu Sắt lắc đầu: “Còn chưa tới lúc trở về. Lúc này Thiên Khải sẽ phái người tới Tuyết Nguyệt thành. Tam thành chủ là truyền nhân của dược vương, đây là chuyện thiên hạ đều biết. Thái Y viện không giải quyết được chuyện này nhưng có lẽ tam thành chủ giải quyết được.”

“Thiên Lạc sư tỷ, Tiêu sư đệ, có khách tới.” Ngoài cửa, một đệ tử nhỏ giọng nói.

Tư Không Thiên Lạc ngạc nhiên: “Ngươi đoán trúng rồi?”

Tiêu Sắt thản nhiên hỏi đệ tử kia: “Từ Thiên Khải tới à?”

Đệ tử lắc đầu: "Không phải."

Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc, Tiêu Sắt cảm thấy bả vai sụp xuống một chút, lúng túng nói: “Vậy thì... từ đâu tới?”

“Là hai quái nhân đã tới thành lúc trước, kiếm khách mắt mù và cầm sư tai điếc. Hai người toàn thân đầy máu, người mù có vẻ sắp không chịu nổi nữa rồi, bây giờ đã được đưa tới phòng thuốc của tam thành chủ.”

“Cái gì?” Tiêu Sắt cả kinh, thân hình loáng một cái đã lướt ra ngoài cửa.