Thiếu Niên Ca Hành

Chương 289: Một mình về Thiên Khải




Khi Tiêu Sắt chạy đến, Long Nhĩ đang ngồi trên bậc thang trước cửa, người đầy vết máu. Cây đàn cổ đặt bên cạnh cũng đã tàn tạ tới không thể tả nổi. Thấy bóng người xuất hiện trước mặt, cô lập tức giơ kiếm, ngẩng đầu nhìn lên.

“Long Nhĩ, sao rồi?” Tiêu Sắt nhìn cô hỏi.

“Là Ám Hà.” Long Nhĩ chậm rãi nói, cô không thể nói quá nhanh, nhưng giọng nói khàn khàn đó vẫn khiến người ta khó chịu.

“Ngươi ở Tuyết Nguyệt thành, ngươi rất an toàn. Nhưng không phải ai cũng được bảo vệ như ngươi.Có bao nhiêu người muốn giúp ngươi thì có số người gấp mười lần muốn bọn họ chết. Tiêu Sở Hà, ngươi không trốn được đâu!” Long Nhĩ tức giận nói: “Ngươi chỉ có thể cầm binh khí của mình lên phản kháng. Đó là vận mệnh của ngươi! Ngươi không trốn được đâu!”

Ngay lúc này cửa vào bị đẩy ra. Tư Không Trường Phong bước từ trong ra, hắn thở dài nói: “Ngươi cũng bị thương không nhẹ đâu, gào lớn như vậy sẽ làm vết thương rách ra đấy.” Nhưng Long Nhĩ không hề để ý tới hắn. Lúc này Tư Không Trường Phong mới nhớ ra tuy Long Nhĩ có thể đọc môi, thậm chí trải qua muôn vàn khó khăn học được cả cách nói chuyện, nhưng nếu nói sau lưng cô, cô vẫn không nghe được. Cho nên hắn đi tới, vỗ vai Long Nhĩ một cái.

Long Nhĩ xoay người, thấy Tư Không Trường Phong mỉm cười nói: “Coi như giữ được mạng cho hắn, nhưng nếu muốn xuống giường thì phải mất mấy tháng nữa. Thời gian tới, xem ra ngươi phải ở lại Tuyết Nguyệt thành rồi.” Long Nhĩ ngây ra một hồi, nhỏ giọng nói câu “Cám ơn” rồi đi vào.

Tư Không Thiên Lạc cũng đã chạy tới, thấy Tiêu Sắt đứng đó, hờ hững bất động.

“Thật ra không phải ngươi muốn trốn tránh mà là thời cơ còn chưa tới.” Rõ ràng Tư Không Trường Phong đã nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau lúc vừa rồi, trấn an hắn.

“Thật ra cô ấy nói không sai.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói: “Có bao nhiêu người muốn giúp ta thì còn có số người gấp mười lần muốn bọn họ chết. Năm xưa khi ta rời khỏi Thiên Khải đã có rất nhiều người chết. Trong bọn họ có người là thư đồng lớn lên cùng ta, có sư phụ ta Cung Mã. Khi ta đi, bọn họ đều chết. Vậy lần này, ta trở về Thiên Khải sẽ có bao nhiêu người chết?”

“Ngươi khác.” Tư Không Trường Phong nói.

Tiêu Sắt lắc đầu, xoay người đi khỏi: “Không, ai cũng giống nhau cả thôi.”

Đường môn.

Đường Liên Nguyệt là Đường lão thái gia hiện tại của Đường môn, nhưng hắn không già, dáng dấp cũng chẳng giống thái gia. Nhưng xét về uy vọng, hắn chẳng hề kém hơn Đường lão thái gia trước đây chút nào.

Bởi vì trong hình huống ngàn người của Song Đao Diệp Tự doanh xông tới, hắn một thân một mình ép lui bọn họ. Còn là vì trong Kim Bảng mới nhất của Bách Hiểu đường, hắn nằm trong Quan Tuyệt bảng, hơn nữa còn trong nhóm thứ ba, khí thế vượt trên Lôi môn một bậc. Cho nên tuy trước nay hắn chẳng khác nào bị giam lỏng trong Đường môn, nhưng các đệ tử Đường môn hôm nay không ai không tin hắn, phục hắn.

Ngoại trừ đệ tử đắc ý nhất của hắn, người từng đứng bên cạnh hắn, Đường Liên.

“Sư phụ.” Đường Liên ngồi đối diện với hắn, nhìn vị sư phụ mà mình luôn không hiểu được này, chậm rãi nói: “Con đã ở Đường môn hơn một tháng rồi nhưng người vẫn chưa nói cho con câu trả lời mà con mong muốn. Rốt cuộc Đường môn bây giờ đứng về phía Tuyết Nguyệt thành hay tiếp tục ủng hộ vị Bạch Vương trong Thiên Khải thành?”

“Đường môn không can thiệp vào tranh đấu trong triều đình, đây là quy củ vài trăm năm qua. Lão thái gia không chịu nghe theo, vì diệt Lôi gia bảo mà nghe lời Bạch Vương, không tiếc liên thủ với Ám Hà. Cho nên cuối cùng không chỉ lão thái gia bỏ mạng mà Lôi gia bảo cũng nhìn chằm chằm vào chúng ta, Tuyết Nguyệt thành cũng không chịu tin tưởng chúng ta nữa, còn kết mối huyết thù với Ám Hà. Chúng ta còn bất giác đắc tội với Lão Tự Hào Ôn gia, Kiếm Tâm trủng. Tuy hành động lúc cuối của Đường Trạch giúp Đường môn chúng ta không đến mức không thể đặt chân trên giang hồ, nhưng tình hình hiện tại vẫn rất tệ.” Đường Liên Nguyệt nói: “Tuyết Nguyệt thành, cho dù chúng ta muốn kết minh lần nữa thì Ôn gia và Lôi môn cũng không đồng ý. Cho dù lão thái gia bây giờ là ta, nhưng Đường môn vẫn là Đường môn muốn giết bọn họ. Bạch Vương, bây giờ chúng ta đã kết mối huyết thù với Ám Hà, hắn chỉ có thể chọn một trong hai. Nhưng hắn biết ta sẽ không chọn hắn, bởi vì ta là bạn cũ của Lang Gia Vương. Hơn nữa ta đã nói rồi, Đường môn không can thiệp vào tranh đấu trong triều đình, đây là quy củ hàng trăm năm qua. Lão thái gia làm sai, ông ấy đã nhận trừng phạt rồi. Nhưng ta sẽ không sai theo.”

Đường Liên cau mày suy nghĩ rồi nói: “Cho nên sư phụ, người định không giúp bên nào?”

“Bản thân còn khó bảo toàn, sao lại nói giúp với không giúp?” Đường Liên Nguyệt lắc đầu.

“Nhưng...” Đường Liên do dự nói: “Con...”

“Ta nói rồi, Đường môn không can thiệp vào tranh đấu trong triều đình, nhưng nếu có một hai người Đường môn tham gia, vậy đâu phải không được. Ví dụ như ta năm xưa, lại như con bây giờ.” Đường Liên Nguyệt cười nói: “Con cứ làm việc tùy tâm là được, không cần lo cho Đường môn. Dù sao năm xưa khi làm việc ta cũng có để ý tới Đường môn đâu.”

“Một mình con...” Đường Liên nhỏ giọng nói.

Đường Liên Nguyệt lắc đầu: “Sau này con sẽ hiểu, tới Thiên Khải kia, không phải nhiều người ra tay là hữu dụng. Huống chi con không phải một người. Năm xưa ta có nhiều bằng hữu như Lang Gia Vương, Lý Tâm Nguyệt, Lôi Mộng Sát, bây giờ con cũng có. Chắc con cũng biết tin tức đưa từ Thiên Khải thành về, thời điểm con tới tòa thành đó đã không xa.”

“Đồ nhi...” Đường Liên cúi đầu nói: “Tuân lệnh.”

Tuyết Nguyệt thành.

Nhị Hải.

Nhị Hải không phải là biển mà là một cái hồ lớn. Vì hình dáng nó rất giống một lỗ tai nho nhỏ nên được gọi là ‘Nhị’. Nhưng do dân chúng trong thành ở đất liền, chưa từng thấy biển, cho nên theo tưởng tượng về biển mà gọi hồ là ‘Hải’. Thành ra Nhị Hải.

Theo truyền thuyết, Thương Sơn nói liền với Nhị Hải. Thời cổ có một người con gái đế vương vừa thành hôn, người chồng xuất chinh đánh giặc, đi một mạch mười mấy năm không về. Những binh sĩ trở về đều nói phò mã đã chết, vì vậy công chúa khóc suốt ngày suốt đêm, cuối cùng lệ chảy thành sông, Nhị Hải xuất hiện. Lúc này tuổi thọ của công chúa cũng sắp tận, nhưng ngay thời điểm này, phò mã lại trở về. Ngày gặp nhau cũng là ngày vĩnh biệt, người chồng của công chúa đau thương tới không muốn sống, lớn tiếng thề với trời nói mình muốn hóa núi bảo vệ biển. Từ đó trở đi hai người đời đời kiếp kiếp làm ban với núi sông, cho nên có Nhị Hải và Thương Sơn, đôi bên nối liền.

Lúc này, trên bầu trời là một vầng trăng như gương tròn, dưới Nhị Hải cũng phản chiếu một vầng trăng vàng khổng lồ. Sắc trời, áng mây, trăng sáng và nước biển gộp chung một chỗ, tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.

“Đây là Nhị Hải nguyệt ư, đúng là cảnh đẹp.” Tiêu Sắt lẩm bẩm. Đã hơn một năm kể từ lần đầu tới Tuyết Nguyệt thành, nhưng đây là lần đầu hắn thấy cảnh đẹp như vậy.

“Phong, hoa, tuyết, nguyệt, đều đã thấy, cũng nên đi thôi.” Tiêu Sắt xoay người, huýt sáo, con ngựa Dạ Bắc đi theo hắn từ Tuyết Lạc sơn trang chạy tới. Tiêu Sắt tung người lên ngựa, quay đầu lại nhìn phía sau rồi vung roi.

Nhanh chóng phóng đi.

Một người một ngựa, rời thành, phi thẳng tới Thiên Khải.

Từ đầu, đây đã là chuyện của cá nhân ta, không cần ai bảo vệ ta.

Ta, Tiêu Sắt. Một mình về Thiên Khải.