Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 52: Áo khoác và mua nước





Huy cùng Kỳ bước ra khỏi phòng cấp cứu, vẫn còn đang mải mê vừa đi vừa thảo luận:

“Sau cậu lại nghĩ nên dùng cách bình thường?”

“Hệ miễn dịch của Uy hoàn toàn khác với tớ, đó là hệ miễn dịch của một người bình thường chứ không phải của người đã tiếp xúc với chất độc, vì vậy có thể triệu chứng khá giống nhau nhưng không thể nào dùng cách cậu làm với tớ để làm cho thằng bé được”

Cánh cửa khu cấp cứu dần dần mở ra, Như nhanh chóng chạy đến hỏi Kỳ:. ngôn tình hài

“Bạch tổng, em trai tôi thế nào rồi!?”

Như đột nhiên lại gần khiến Kỳ bất ngờ: “À ừ không, không sao rồi, tình hình cụ thể thì cô vẫn nên hỏi Huy thì hơn…” Kỳ quay sang chỉ vào Huy

Huy, người đã trực tiếp cấp cứu từ đầu buổi tới cuối buổi, đang đứng ngơ người ra khi thấy mình bị ngó lơ

“Em tàn ác thiệt đó Như à, anh mới là người cấp cứu cho Uy mà…” Huy ra vẻ tủi thân “trách” Như

Như bối rồi, hình như mình hỏi nhầm người thật rồi: “Em, em xin lỗi, anh, anh đừng có khóc nha, tại, tại em rối quá”

Thấy Như luống ca luống cuống giải thích, mọi người cũng chỉ đành bật cười bất lực, đứng trước mặt họ có phải là cô bác sĩ thiên tài vẫn hay được nhắc tới không thế? Sao mà ngốc nghếch như trẻ con thế này!!!

“Được rồi, Uy ổn rồi, sáng mai có thể xuất viện rồi!!”

“Chắc Như cũng mệt rồi ha? Hay Kỳ dẫn Như đi đâu đó mua đồ uống cho bớt căng thẳng chút đi?”



Theo lời “gợi ý” của Phong, Kỳ và Như ra ngoài đi lòng vòng tìm thức uống

“Hôm nay lạnh nhỉ?” Kỳ lên tiếng

“Ngài lạnh sao? Tôi thấy mát- Hắc xì!”

Kỳ bất lực nhìn Như, cô ngước mặt lên cười: “Hì hì”

“Cẩn thận cảm” Kỳ lấy áo khoác của mình choàng lên người Như

Áo khoác Kỳ mặc là loại dài, Kỳ lại cao hơn Như nên khi khoác lên, Như chỉ còn lại một mảnh bé xíu dù rằng cô cũng khá cao so với những cô gái khác

Hương gỗ mộc mạc bình dị lần nữa thoang thoảng nơi đầu mũi, nhẹ nhàng sưởi ấm Như giữa gió đêm

“Ngài không lạnh sao? Ngài vừa bệnh xong còn gì!”

“Không sao, tôi ổn mà”

Như thấy mặt Kỳ có gì đó buồn buồn, ngẫm lại lời mình nói, cô chợt nhận ra có gì đó sai sai

“Úi! Quên mất!” Như nói nhỏ khi đã phát hiện ra mình sai chỗ nào

“Sao thế?” Kỳ quay lại nhìn Như thắc mắc

“A, à thì…, Tử Kỳ!! Anh có biết quán nào ngon ngon gần đây không? Tôi lần đầu tới đây đâu thể nào biết được mất quán này…”

Mặt Kỳ dường như đã giãn ra đôi chút, trở về với trạng thái thoải mái khi nãy

“Nếu là quán bọn tôi từng thử qua thì…”



*Quả, quả nhiên là người giàu mà…* Như đứng bên cạnh Kỳ chờ anh gọi nước mà trong lòng thầm nghĩ

Tưởng Kỳ sẽ dẫn mình vào mấy quán bình dân thôi, ai ngờ anh dẫn cô vào hẳn Star**** để mua đồ uống

“Hửm? Lạ lắm hả?” Kỳ ngốc ngốc hỏi

“Tử Kỳ à, anh là đang muốn mở mang tầm mắt cho tôi sao? Mà thôi cũng không trách được, người dư tiền như anh uống những thứ này là dĩ nhiên rồi…”

Kỳ nhìn thấy gương mặt khờ khờ của Như mà nhịn cười, cô gái này cũng có lúc dễ thương đến vậy sao!!

“Tôi không hay mua đồ uống ngoài, chỉ khi đi công tác mới uống mà thôi, hơn nữa, tôi muốn dành điều tốt nhất cho cô” Nói rồi Kỳ quay lên nhận nước từ tay nhân viên

“Đi thôi, chúng ta để họ đợi khá lâu rồi!”

*Uầy…* Như thầm nhìn theo bước chân của vị tổng tài bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp của mình