Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 53: Sự cố




*Tớ không rành mấy vụ hộ chiếu cho lắm nên có thể thông tin sẽ có phần sai lệch, mong mọi người hoan hỉ đón nhận ạ



Hôm sau theo đúng lời của Huy thì Uy được xuất viện khiến Như không khỏi vui mừng

Giờ đây Như cũng chỉ còn lại Uy là người thân, nếu cậu có mệnh hệ gì, e rằng Như sẽ không chống chịu nổi mất!



Sắp xếp hành lí lại, tất cả đã sẵn sàng đến sân bay, trớ trêu thế nào Như lại không tìm thấy passport của mình, cứ loay hoay mãi chẳng tìm ra

Ai cũng xúm lại tìm phụ nhưng chẳng khá hơn, có lẽ đã rơi đi đâu mất bên ngoài rồi

“Làm sao đây? Thời gian làm lại mấy thứ này cũng không phải là nhanh đâu”

“Nhanh lắm là một tuần mới có thể về”

“Mọi người về trước đi, tớ ở lại với Như, sau khi về lập tức làm báo cáo lên trên đi, tớ lo bên này” Kỳ nói

“… Nhưng lát nữa còn cuộc họp lớn, không có cậu bọn tớ sẽ gặp rắc rối đó” Huy e ngại bảo

“Thư kí Minh sẽ đến thay, tớ sẽ tham gia trực tuyến, tớ sẽ báo trước nên mấy cậu mau đi đi, sắp trễ giờ bay rồi kìa!”

Như có hơi lo cho Uy, liền hỏi: “Nhưng, nhưng còn Uy thì sao? Thằng bé…”

Uy hồi cấp 2 từng bị bạn học bắt nạt, trên người lúc nào cũng mang đầy vết thương nhưng luôn giấu nhẹm đi, trong một lần vô tình nhìn sang Uy khi cậu đang mặc áo tay ngắn, Như mới chợt phát hiện ra, sau đó thì cô không dám để Uy một mình nữa, dù không nói ra nhưng luôn âm thầm gọi đến hỏi thầy cô về tình hình của Uy

“Không sao! Bọn anh sẽ chăm sóc cho thằng bé được chứ? Thư kí Minh có thể đón Uy về rồi đưa đến nhà bọn anh vài hôm, coi như là để Uy trải nghiệm không gian mới đi!!” Huy lên tiếng

Bọn họ trong lúc điều tra thông tin về người được chọn cũng đã phát hiện ra chuyện này nên hoàn toàn hiểu vì sao Như lại lo lắng đến vậy, liền tìm cách khiến cô yên tâm

“Hơn nữa… Bạch tổng của em lợi hại hơn em nghĩ nhiều đó Như à” Phong nói nhỏ vào tai Như

Cô tròn xoe mắt nhìn, Tử Kỳ này còn thân phận gì cô chưa biết nữa sao??

“Được rồi, như này đã ổn chưa? Sau khi tan học liền gọi video cho chị em xác nhận, ok không nào?”

Uy cũng có chút lo sợ nhưng chẳng còn cách nào khác: “Ừm…”



Kỳ và Như ra sân bay tiễn họ

Trước khi đi, Như còn dặn dò rất kĩ: “Có chuyện gì cũng phải báo cho chị có biết chưa? Trời bắt đầu lạnh rồi, nhớ mặc áo ấm vào đấy!!”

“Em biết rồi, chị cứ như mẹ em ấy!!!”

Uy vẫy tay chào tạm biệt Như, cậu vẫn có chút lo lắng trong lòng

*Không sao,chỉ là một tuần thôi mà!!* Uy thầm nhủ



Như cứ đứng thẫn thờ nhìn theo dòng người qua lại, nhóm của Uy đã đi khuất bóng mất rồi

“… Cô muốn lên xem máy bay của họ cất cánh không? Chắc cũng sắp đến giờ bay rồi đấy” Kỳ đề nghị

“…Được sao…?”

“Ừm”

Kỳ dẫn Như đến khu chờ bay của hạng thường, ở đó có thể thay rõ toàn bộ những máy bay đang cất cánh

“Số hiệu của máy bay là *****, à, kia kìa” Kỳ chỉ tay sang một chiếc màu xanh nhạt

Như nhìn theo hướng tay Kỳ, thoáng thay bóng hình của Uy trong đó

“Tôi biết cô sợ, nhưng Uy đã lên cấp 3 rồi, thằng bé đủ lớn, đủ cứng cáp và đủ mạnh mẽ rồi Như à, sẽ không sao đâu” Kỳ trấn an Như

Như chỉ cúi mặt xuống, đầu óc rối bời

“Được rồi, chúng ta mau đi làm lại hộ chiếu để có thể về sớm nhất nào!”



Như cùng Kỳ quay về sau khi đã xác nhận thông tin với chính phủ

Kỳ mở máy lên tham gia cuộc họp còn Như cũng ngồi kế bên chăm chú nghe cùng

Phải đến tận trưa cuộc họp mới kết thúc, cô đứng dậy, vươn vai một cái rồi hỏi Kỳ: “Bạch- à nhầm, Tử Kỳ, cảm ơn anh đã ở lại cùng tôi, còn sắp xếp mọi thứ giúp tôi nữa!!! Để cảm ơn, trưa nay tôi nấu cho anh ăn nhé? Tôi nấu hơi bị tài năng đó!! Anh muốn ăn gì?”

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Như, Kỳ bật cười: “Được rồi, đầu bếp nấu gì thì tôi ăn đó”

“Hưmmmm, để coi anh ăn được món gì nào… Khó dữ ta…”