Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 14: Một công đôi việc




Dương Liên đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, tại sao bọn cô lại thảo luận về vấn đề cỡ ngực? Rõ ràng đang trong thời gian nghiêm túc thẩm vấn mà! Dương Liên lập tức cắt lời: “Nguyễn Đào Yêu, tớ bây giờ không có hứng thú thảo luận về vấn đề cỡ ngực của phụ nữ có thai với cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu, tại sao lúc đó cậu không có đến tìm tớ?”

Nguyễn Đào Yêu cúi thấp đầu, sự phấn khích vừa rồi bị Dương Liên áp chế xuống, cô nói bé: “Bởi vì tớ biết, cậu vừa đi làm, làm gì có khoản tiền tiết kiệm nào. Cho dù tớ nói cho cậu, cũng chỉ khiến cậu càng thêm phiền lòng mà thôi. Cho nên tớ muốn tự mình nghĩ cách.”

“Cậu tự mình nghĩ cách có kết quả là gì? Không hiểu sao thất thân, còn suýt chút nữa bị tên già háo sắc đó vấy bẩn!”

“Cuối cùng không phải không có chuyện gì sao,” Nguyễn Đào Yêu hiển hình là loại người vô tư: “Huống chi cũng không phải thất thân một cách vô lý, ít nhất người đó là Đan Kình Hạo.”

Dương Liên càng thêm khinh bỉ: “Cậu cảm thấy cậu trao thân cho Đan Kình Hạo sẽ có tác dụng?”

Nguyễn Đào Yêu hơi ngây ra, đột nhiên nhớ đến người đó còn nói cô không gái bán hoa, thế là sinh vật đơn bào Nguyễn Đào Yêu lòng đầy căm phẫn: “Mới không phải! Người đó quả thật chính là người tệ bạc trong xã hội, ỷ vào bản thân lớn lên đẹp trai thì cảm thấy con gái sẽ bám vào sao! Tớ tốt xấu gì cũng còn trong sạch mà cho anh ta, anh ta lại nói ta mưu mô! Vàng ngọc bên ngoài, thối nát bên trong!”

“Cậu quả thực đã niêm giá rồi, chị em tốt của tớ.” Dương Liên rội khay nước lạnh vào cô.

“Vậy cũng phải xem anh ta thế nào đã!” Nguyễn Đào Yêu vẫn còn tức giận. Cô mặc dù không phải cô chủ nhà giàu, nhưng cũng là bảo bối trong tay ba mẹ cô, đâu thể bị người ta sỉ nhục như vậy được chứ? “Bỏ đi, đừng nhắc đến anh ta nữa, bác trai bác gái như thế nào rồi?

“Ưm, đợi tớ trả hết nợ, tòa án có thể gỡ bỏ những giấy niêm phong đó.” Nguyễn Đào Yêu cầm một quả táo trên bàn, cắn một miếng. Bây giờ cô có đủ tiền rồi, ít nhất nhà của cô sẽ không bị tịch thu. Tiền có thể từ từ kiếm, nhà tuyệt đối không thể mất.

Một tuần trước, ba Nguyễn bởi vì làm ăn bị người ta lừa, nợ ngân hàng mấy trăm triệu, sau khi gom góp cũng không được bao nhiêu tiền, ngân hàng đã phái người đến niêm phong nhà. Nguyễn Đào Yêu thấy ba mẹ ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ba cô thì dằn vặt, mà sau khi mẹ trách ba cô xong thì cũng âm thầm khóc lén, trong lòng cô cũng không dễ chịu, cho nên mới nghĩ ra cách đó.

Chỉ có điều, cách duy nhất cô nghĩ ra chính là bán thân cứu ba nhưng không giống với thời cổ đại là, cô đã trao thân cho người mình thấy thuận mắt trước, như thế ít nhất trong lòng cô sẽ thấy được chút an ủi.

Nếu như Đan Kình Hạo biết sự thật này, thật sự không biết nên vui khi cô gái mà anh ngủ cùng không như anh tưởng tượng, hay nên buồn bị người ta lợi dụng.

“Vậy thì tốt, chuyện này cuối cùng cũng chấm dứt rồi.” Dương Liên thở phào một hơi, vừa định giơ tay cầm quả táo thì kết quả lại phát hiện xương ngón tay của mình đỏ một mảng, đau đến mức kích thích thần kinh.

“Liên, tay của cậu làm sao vậy?” Nguyễn Đào Yêu cũng nhìn thấy, cô vội vàng hỏi.

Dương Liên quan sát tay của mình cả nửa ngày cũng thấy có chút kỳ lạ, sao lại bị thương ở đây, gần đây không có đụng vào cái gì... Bỗng nhiên, cô ấy ngộ ra: “Là Cậu ba Lữ!”

“Cái gì?” Nguyễn Đào Yêu nhai táo nên nói không rõ.

“Chắc là lúc đánh anh ba Lữ không cẩn thận bị thương.” Dương Liên nhớ lại, lúc đó, cô đã dùng hết sức, cộng thêm việc không dùng tư thế chính xác, chẳng trách sẽ đau.

“Tớ cũng chưa có hỏi cậu, Đông Sam là ai? Cậu ban nãy tại sao nói với họ tên đấy là tên của cậu chứ? Hơn nữa, cậu cũng không phải làm việc ở Cẩm Tinh.” Nguyễn Đào Yêu tiếp tục gặm táo, dáng vẻ đáng yêu cực kỳ giống một sóc chuột.

Dương Liên mặt mày đắc ý: “Cẩm Tinh luôn là đối thủ một mất một còn với văn phòng bên tớ, mà Đông Sam chính là người thắng kiện tớ lần trước ở tòa. Tớ sao có thể ngốc như vậy, sau khi đánh cậu ba nhà họ Lữ lại nói cho anh ta tên thật của mình chứ? May mà lúc đó tớ nhanh trí, nói với anh ta tớ tên Đông Sam, vậy thì anh ta có trả thì cũng không tìm đến đầu tớ mà trả. Một công đôi việc, thật vui mà!”