Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 15: Nghịch lửa cháy tay




Đan Kình Hạo không trả lời mà hỏi ngược lại: “Lữ Kiêu nói với em?”

“Anh đừng quan tâm ai nói với em, anh nói trước đi có phải thật không.”. ngôn tình sủng

Đan Kình Hạo liếc mắt, trả lời: “Phải.”

“Oa, Đan Kình Hạo, anh từ khi nào lại có tiềm chất đi làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy? Còn cứu một cô gái đơn thuần?” Kỷ Tô Hàn mặt mày kích động đập vào cánh tay của anh: “Anh không phải đã nhìn trúng cô ấy rồi chứ, muốn chiếm cho mình?”

Đan Kình Hạo không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Tần Ly: “Mẹ, mẹ chắc chắn người này là em gái song sinh với con không thế? Mà không phải mẹ nhặt từ xó xỉnh nào đó trong bệnh viện về? Căn bản không giống tí nào. Con và mẹ đâu có lắm chuyện như em ấy chứ!”

Kỷ Thấm thật sự chính là ‘bà tám’ chính hiệu trong phim Mỹ, không bỏ qua một chút manh mối nào.

Lâm Nhạc Nhạc ngồi bên cạnh Tần Ly nửa ngày không lên tiếng, bỗng nhiên lại mở miệng: “Kình Hạo, thật ra nhiều chuyện không có liên quan gì đến di truyền cả, có thể là do nuôi dưỡng mà thành.” Bà ta mỉm cười: “Điểm này Thấm lại giống mẹ nhất.”

Lâm Nhạc Nhạc khi còn trẻ cũng nổi tiếng lắm chuyện, trong trường có cặp đôi nào xuất hiện người thứ ba, cặp đôi nào cãi nhau chia tay rồi lại quay lại, chỉ cần nói bà ta, bà ta nhất định sẽ nói vanh vách.

Tần Ly cười rất vui vẻ: “Khi đó bà rất lanh chanh, cô gái cái gì cũng không hiểu, gây ra họa còn phải để tôi thu dọn giúp.”

Lâm Nhạc Nhạc gật đầu thừa nhận: “Phải, phải, bà là đại nhân.” Bà ta đặt tờ báo trong tay xuống, nói với Đan Kình Hạo và Kỷ Thấm: “Hai đứa có biết, lúc đó Ly ăn mặc rất cổ hủ, còn đeo một chiếc kính gọng đen, tóc thì gần như kín gương mặt. Người không biết còn tưởng bà ấy là người ngoài hành tinh rơi xuống trái đất.” Đan Kình Hạo hiển nhiên có chút không tin: “Nếu như thật sự giống như lời mẹ nuôi nói, ba con làm sao nhìn trúng mẹ?”

Lâm Nhạc Nhạc không do dự mà vạch trần Đan Kình Hạo: “Con quả nhiên chú trọng ngoại hình.”

Đan Kình Hạo nhún nhún vai, không có phủ nhận: “Cho nên người phụ nữ ở bên con đều phải đẹp như vậy.”

“Sẽ không giống như trong tiểu thuyết nói, trong lúc vô tình, ba nhìn thấy diện mạo thật của mẹ cho nên nhất kiến chung tình chứ?” Kỷ Thấm phát huy trí tưởng tượng như một nhà tiểu thuyết gia.

“Ờm,” Lâm Nhạc Nhạc lưỡng lự liếc nhìn Tần Ly, khéo léo nói: “Không có kịch bản hóa như vậy, chỉ là mẹ con tham gia một bữa tiệc khiêu vũ, sau đó bắt gặp nhau, sau đó thì làm quen qua lại.”

Lâm Nhạc Nhạc không có nói, thật ra bữa tiệc khiêu vũ đó là tiệc sinh nhật của Tần Thành Nhất, mà từ bữa tiệc đó, quan hệ cũng từ từ bắt đầu.

Sắc mặt của Tần Ly vẫn như thường, ngược lại không có biến hóa quá lớn, bốn người bọn họ chỉ cần nhắc đến chuyện của Tần Thành Nhất thì đều vô thức tránh né, người đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bọn họ, khi nhắc đến lại càng đau đớn!

Kỷ Thấm nghe rất thích thú: “Thế ba làm sao tán đổ được mẹ?”

“Dựa vào công phu mặt dày vô địch,” Đan Nhật Tông đeo tạp dề, tay bưng thức ăn ra, nói xen vào: “Ba chỉ có một sách lược đó thôi, chính là mặt dày. Mẹ con có mắng ba, ba cũng không đi, mẹ đánh ba, ba cũng không đi, cứ kiên trì với một phương châm đó cho nên thành công.”

Chuyện giữa Đan Nhật Tông và Tần Ly đâu thể dùng vài ba câu mà nói rõ ràng được, chắc gì nói ba ngày ba đêm đã hết. Có điều bất luận quá trình như thế nào, kết quả chính là bọn họ đã ở bên nhau, cho nên những thứ khác không đáng nhắc đến.

“Mẹ nuôi, mẹ có phải có chuyện gì giấu chúng con không?” Lực quan sát của Đan Kình Hạo luôn rất mẫn cảm, mà Lâm Nhạc Nhạc vốn dĩ là người không giỏi che giấu cảm xúc, cho nên Đan Kình Hạo chỉ cần nhìn một cái thì có thể nhìn thấu bà.

“Sao thế, mẹ nuôi con có chuyện giấu con thì cũng không được sao?” Kỷ Thời Không cũng bưng đồ ăn lên: “Đến giờ ăn cơm rồi, mọi người mau vào bàn.”

“Ba Thời Không, ba lẽ nào không sợ mẹ nuôi giấu đàn ông ở bên ngoài sao?” Đan Kình Hạo trêu: “Vừa còn ngập nga ngập ngừng, rất khả nghi nha.”

Kỷ Thời Không lựa đậu phộng, nói: “Thằng nhóc thỏ đế, mẹ nuôi con có đàn ông ở bên ngoài ba lại không biết sao? Ba sớm đã bóp chết từ trong trứng nước rồi, bây giờ mẹ con rất yêu ba nha.”

Đan Nhật Tông cầm dao thái rau bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Kỷ Thời Không, sắc mặt u ám: “Kỷ Thời Không, ông vừa mắng con trai tôi là gì hả?”

Kỷ Thời Không lập tức giơ tay đầu hàng: “Tôi buột miệng nói thôi, lão Đan ông đừng có tức giận như vậy, tôi đền tội, Kình Hạo không phải thằng nhóc thỏ đế.” Ông ta cẩn thận đẩy con dao ra, cười trừ: “Nó là thằng nhóc.”

“Kỷ Thời Không, tôi thịt ông bây giờ!”

Tần Ly ngồi trên ghế sô pha có lên tiếng mà chỉ nhìn hai người đàn ông trung tuổi đùa nhau: “Tôi nói hai ông tuổi tác cộng lại cũng sắp trăm tuổi, còn như thế không thấy mất mặt sao.”

“Bà xã, ông ấy nói con trai của em là oắt con, em nói anh có phải nên dạy dỗ không?” Đan Nhật Tông đợi chờ.

“Thời Không nói con trai của anh là oắt con, không phải em.” Tần Ly rất bĩnh tĩnh.

Lâm Nhạc Nhạc ở bên cạnh bật cười, kích động chỉ: “Ly, bà đủ ác.”

Mà người làm đương sự - Đan Kình Hạo mặt mày buồn bực, rất lý trí chọn đi vào bếp.

Từ khi anh nhớ được, mấy người bọn họ luôn gây chuyện với nhau như thế, đâu có dáng vẻ của người lớn. Anh cũng thật sự không thể tưởng tượng nổi, hai người đàn ông lại cầm dao đuổi nhau trong phòng khách, chứ đâu ai ngờ họ là những đại gia trong giới kinh doanh của thành phố C.

Nếu như bị phóng viên nhìn thấy cảnh này, trong lòng nhất định sẽ chết lặng.

Trên bàn ăn, nỗi bi thảm của Đan Kình Hạo vẫn được tiếp tục.

“Kình Hạo, con còn nhớ JJ không?” Tần Ly gắp một ít rau xanh, tùy tiện hỏi.

Đan Kình Hạo dừng động tác gắp lại, nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu, phủ nhận: “Không có ấn tượng, sao thế ạ?”

“Ồ, mấy ngày trước cô ta bỗng nhiên tìm đến biệt thự của mẹ và Nhật Tông, khóc lóc nói cô ta đã có thai.” Tần Ly nói rất bình tĩnh, giống như là một chuyện hết sức bình thường.”

Nhưng Kỷ Thấm lại kích động và miếng cơm vào miệng, không thể tin mà quay sang Đan Kình Hạo: “Không phải là anh chứ?”

Đan Kình Hạo vừa hay nuốt miếng nước, sau đó bởi vì câu nói của Tần Ly mà nghẹn trong cổ họng, chỉ không nhanh không chậm uống ngụm nước, không dễ gì mới bớt tức, anh có chút buồn bực để mẹ: “Mẹ, mẹ có thể đừng đùa nữa được không?”

Tần Ly uống một ngụm nước hoa quả, nói: “Mẹ không có đùa, mẹ đang rất nghiêm túc hỏi con, có phải đã lên giường với cô gái JJ đó không.”

Ba người Đan Nhật Tông, Kỷ Sơ Hạ, Lâm Nhạc Nhạc đều cúi đầu xuống ăn cơm. Mẹ dạy con cái cách hiểu biết, bọn họ vẫn không muốn can thiệp, để tránh chọc tức người.