Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 24: Cúi đầu với cầm thú




Công lực rắn độc của Dương Liên cũng không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành, cái này hoàn toàn là vì Nguyễn Đào Yêu có đầu óc kỳ lạ mà luyện thành, khiến cho cô ấy sáng tác ra rất nhiều danh ngôn kinh điển truyền lại cho đời sau.

Người ở phía bên kia giống như không thể chống đỡ được, chỉ gò bó theo khuôn phép liên tục nói xin lỗi: “Nhờ cô nói với cô ấy là cô ấy là thông qua phỏng vấn làm thư ký của chủ tịch, mời cô ấy đúng tám giờ ngày mai đến công ty của chúng tôi làm việc.”

Cúp điện thoại, Dương Liên nhìn một bằng một ánh mắt nhìn một quái vật, suy nghĩ linh tinh nói: “Là công ty nhà ai mà lại không có mắt như thế chứ?”

Nguyễn Đào Yêu thấy Dương Liên nhìn mình kỳ quá như vậy liền hỏi: “Sao vậy Liên.”

“Lúc nãy có người gọi điện thoại đến nói cậu đã đậu phỏng vấn rồi, kêu cậu sáng ngày mai đúng tám giờ đi làm.”

“Phỏng vấn gì chứ?” Nguyễn Đào Yêu có chút mơ màng, cô không nhớ rõ gần đây mình có tham gia phỏng vấn gì.

“Phỏng vấn cho chức thư ký chủ tịch, cậu không nhớ rõ à?” Vẻ mặt của Dương Liên rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại nếu như là Nguyễn Đào Yêu thì chuyện quái gì cũng có thể xảy ra ra, so sánh thì đây chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi. Không phải chỉ là quên chuyện muốn làm ở công ty kia thôi à? Không phải chỉ là quên đi chuyện mình có tham gia phỏng vấn thôi à? Chuyện nhỏ thôi!

“Phỏng vấn thư ký chủ tịch?” Nguyễn Đào Yêu lặp lại một lần nữa, rốt cuộc cũng nhớ lại: “A đúng rồi, tớ đã từng làm sơ yếu lý lịch để đi phỏng vấn chức vụ kia, nhưng mà căn bản tớ cũng đâu có tham gia phỏng vấn đâu, sao lại trúng tuyển được chứ?”

Dương Liên không rõ ràng cho lắm nhún nhún vai, mới vừa rồi đã nói rồi, chỉ cần là chuyện xảy ra trên người của Nguyễn Đào Yêu thì đều không phải là chuyện lạ.

Nguyễn Đào Yêu bỗng nhiên qua một phút sau mới phản ứng được, cô vui mừng bổ nhào vào trên người của Dương Liên, mừng rỡ nói: “Liên, Đây có phải chứng tỏ là tớ đã có công việc rồi không? Như vậy thì tớ có thể không cần đến bệnh viện để bỏ đứa nhỏ nữa đúng hay không?”

Dương Liên ghét bỏ đẩy tay của Nguyễn Đào Yêu ra, đứng dậy bước vào phòng, đối với đầu óc này thì không thể dùng tiêu chuẩn bình thường để so sánh được, cô suy nghĩ vẫn là để mình lựa chọn đi ngủ thì tương đối ổn thỏa hơn. Ai thèm quan tâm chứ! Nguyễn Đào Yêu còn đang ngồi xổm trên ghế sa lông: “Liên, cậu biết là tiếng Anh của tớ rất dở, tớ còn chưa có cấp bốn nữa, có thể đi phiên dịch một chút hay không?”

Trả lời Nguyễn Đào Yêu chỉ là âm thanh đóng cửa, cô cúi đầu xuống nhìn bụng của mình. Thật sự không thể tưởng tượng nổi nơi này vậy mà lại có một sinh mệnh nhỏ, nếu như bỏ đi có phải là quá tàn nhẫn rồi hay không? Nhưng nếu như cô không bỏ đi thì theo như lời mà Dương Liên nói, nếu như Thẩm Tống trở về nhìn thấy cô dẫn theo một đứa nhỏ, vậy thì anh ấy có còn thích cô hay không?

Nguyễn Đào Yêu mang theo nghi vấn mà nặng nề ngủ mất trên ghế sa lông, cô không biết ngày mai còn có chuyện nghiêm trọng hơn đang chờ đợi cô. Ngủ ngon Yêu Đào đáng yêu, chuẩn bị tinh thần tiếp nhận khiêu chiến ngày mai đi.

Lúc Nguyễn Đào Yêu bị đông cứng tỉnh dậy, cô còn mơ mơ màng màng muốn kéo chăn lên, kết quả kéo vào khoảng không, cô xoa xoa mắt một mặt mơ màng ngồi dậy: “Ủa, Sao mình lại ngủ trên ghế sa lông chứ?” Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy hướng kim đồng hồ trên tường, kim phút chỉ hướng bốn mươi phút, bảy giờ bốn mưới phút. Cô ngáp một cái, sau đó bỗng nhiên thức tỉnh: “Cái gì? Bảy giờ bốn mươi rồi á. Đây không phải là đến trễ ư?” Nhưng mà cô cũng không có lòng tin trong hai mươi phút mình có thể trang điểm và làm tóc, ít nhất thì cũng phải ba mươi phút.

“Dương Liên, tại sao cậu lại không gọi tớ thức dậy?” Nguyễn Đào Yêu nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh giống như con thỏ nhỏ.

Mà âm thanh miễn cưỡng của Dương Liên truyền ra từ trong phòng: “Hôm nay tớ đổi ca trực với người khác nên không cần phải đến đó, đương nhiên phải tận dụng thời gian mà ngủ nướng rồi, ai mà quan tâm được cậu có dậy hay không chứ.”

Nguyễn Đào Yêu cũng không đoái hoài gì tới Dương Liên, cô lung tung rửa mặt cột tóc, sau đó cầm lấy túi liền chạy ra khỏi phòng.

Cô ngồi trên xe buýt cột một kiểu tóc đơn giản phù hợp với tính chất văn phòng, sau đó trang điểm sơ qua, ăn xong miếng bánh mì trong ánh mắt khinh bỉ của một đám khách hàng, cô rất bình tĩnh lau đi vụn bánh mì ở khóe miệng. Cô thề cô nhất định phải mua cho mình một cái đồng hồ báo thức, trông cậy vào Dương Liên Thật sự quá không đáng tin cậy.

Nguyễn Đào Yêu rốt cuộc cũng chạy đến công ty vào lúc tám giờ kém năm, cho nên khi cô thở hổn hển đi vào bên trong nên cô không nhìn thấy hai chữ “Đan thị” màu vàng lóng lánh trên tòa nhà kia. Nếu như Nguyễn Đào Yêu biết hai chữ kia thì có lẽ có đánh chết mình cô cũng sẽ không bước vào cái công ty này, mà lúc phỏng vấn cô cũng không nhìn kỹ nội dung của công ty, bởi vì cô nhìn trúng cũng chỉ có phần tiền lương kia mà thôi.

Bây giờ cô chỉ có hai kết quả, một là thành thần tiên, hai là xuống địa ngục, mà Nguyễn Đào Yêu hiển nhiên là cái sau.

Người phụ trách là một người bận váy chữ A, có thể nhìn ra được là một người đẹp cúp 36, trên mặt mang một cái kính đen, dáng vẻ rất chuyên nghiệp. Những nhân viên nhìn thấy cô ấy đều gật đầu gọi cô ấy là chị Kitty.

“Từ hôm nay trở đi, người phụ trách sắp xếp công việc thường ngày của chủ tịch là cô, thân là thư ký riêng cô nên có giác ngộ cái gì gọi là làm việc có chức trách.” Chị Kitty vừa dẫn đường cho cô vừa giới thiệu với cô.

Nguyễn Đào Yêu yếu ớt ngắt lời chị ta: “Nếu như em không hiểu chữ riêng này thì làm sao bây giờ?”

Cơ mặt Kitty con quắp một chút nhưng vẫn tốt tính mà nói: “Tận trách chính là điện thoại phải mở 24/24 giờ, gọi thì phải bắt máy ngay, bất cứ chuyện gì đều phải lấy chủ tịch làm ưu tiên, không cho phép nói không, không cho phép nói ý kiến của mình, cô chỉ cần phục tùng là được rồi. Thời gian ăn cơm, thời gian làm, việc thời gian đi công tác với thời gian nghỉ ngơi cô cũng phải ghi tạc trong đầu của mình.” Chị ta dừng lại một chút, sau đó xoay người: “Nếu như có thể thì cũng nên nhớ luôn thời gian chủ tịch đi toilet.”

“Chẳng lẽ chủ tịch đi nhà vệ sinh cũng phải cần người khác nhắc nhở?” Nguyễn Đào Yêu cảm thấy buồn cười.

Lần này Kitty đã mất đi phong độ của mình, chị ta cảm thấy cần phải dạy dỗ cô gái nhỏ vừa mới bước ra đời này mới được: “Nguyễn Đào Yêu, cô phải nhớ cho kỹ trong công ty nói nhiều không phải là một thói quen tốt, nhất là lúc cấp trên của cô đang nói chuyện.”

Nguyễn Đào Yêu chớp chớp đôi mắt to vô tội, lập tức làm một động tác ngậm miệng. Mặc dù cô không biết công ty này nhìn trúng cái gì mà lại chấp nhận cô, nhưng cô cũng đã được tuyển chọn, cô cũng không có lý do từ bỏ.

Kitty dẫn cô đến trước một căn phòng: “Đây là văn phòng của chủ tịch cô đi gặp chủ tịch một chút đi, sau đó tôi sẽ bàn giao chuyện khác cho cô.”

“Vâng.” Lần này Nguyễn Đào Yêu Đã có kinh nghiệm, cô chỉ trả lời một chữ vô cùng đơn giản.

Sau khi Kitty đi thì Nguyễn Đào Yêu cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa vào, văn phòng cực kỳ lớn, cách trang trí cơ hồ có thể dùng từ sang trọng để hình dung. Trên mặt đất trải thảm nhung cao cấp, đạp lên cực kỳ dễ chịu, đồ dùng trong phòng cùng với tủ rượu đều được làm từ gỗ lim, trong tủ rượu bày biện rất nhiều loại rượu, xem ra giá cả cũng không ít, trên đỉnh đầu của cô cũng treo toàn tác phẩm bằng thủy tinh. Nguyễn Đào Yêu thực sự muốn lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, không phải ai cũng có thể ở trong căn phòng được trải dê nhung, tha thứ cho cô chút đi, cô chỉ là một cô gái nhỏ chưa từng va chạm với xã hội mà thôi.

Nguyễn Đào Yêu còn chưa có tán thưởng xong ánh mắt liền rơi trên thân của người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, vóc dáng người này cao gầy, hoàn toàn là loại hình mà Nguyễn Đào Yêu thích, tay của anh ta bắt chéo ở sau lưng, âu phục màu xám đậm cùng với chiếc cúc sáng chói ở tay áo tỏa ra ánh sáng mê người, mái tóc đen dưới ánh mặt trời nhìn rất mềm mại. Chỉ là bóng lưng mà Nguyễn Đào Yêu liền Biết khí chất của người đàn ông này rất tuyệt, nhất định là một người cực kỳ đẹp trai, có người đẹp trai làm ông chủ của mình, cô thật sự muốn reo hò.

Người đàn ông kia chậm rãi xoay người lại trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của Nguyễn Đào Yêu, sau đó hai mắt cô liền giận sôi khi nhìn thấy mặt của anh ta... Thôi bỏ đi, tất cả khen ngợi anh lúc nãy đều thu trở về hết. Em gái nó chứ! Kiếp trước cô đã làm cái gì vậy chứ? Tại sao cái tên Đan Kình Hạo này là như âm hồn bất tán thế kia, đặc biệt là sau khi cô biết mình mang thai con của anh, cô hận không thể thiến vật thể khiến cô mang thai đem đi cho chó ăn.

Cho nên nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, ngay cả Nguyễn Đào Yêu là một bé thỏ trắng hiền lành lương thiện vẫn có một mặt độc ác này.

“Đã lâu không gặp, Nguyễn Đào Yêu.” Đan Kình Hạo mỉm cười chào hỏi.

Trong tay Đan Kình Hạo cầm một ly rượu đỏ nhẹ nhàng lung lay một cái: “Thật kinh ngạc, tôi còn tưởng rằng sau khi cô nhìn thấy tôi sẽ trực tiếp muốn từ chức đó chứ.”

“Ha ha, tổng giám đốc Đan, anh thật biết nói đùa nhỉ, tiền lương tốt như vậy thì tại sao tôi lại phải từ chức chứ.” Nguyễn Đào Yêu Tiếp tục gượng cười.

Dường như Đan Kình Hạo rất đắc ý: “Xem như cô thức thời, coi như cô muốn từ chức cũng không được, chúng ta làm hợp đồng cho nên cô nhất định phải làm đầy đủ một năm.”

Nguyễn Đào Yêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẫn may là trong lúc xúc động nhất mình chưa nói ra khỏi miệng, nếu cảm thấy mình đã bị chơi khăm rồi.

Trong lúc Nguyễn Đào Yêu đang ngây người thì Đan Kình Hạo đã đi tới bên cạnh cô, thân thể anh dán tới gần khiến cả người cô đều căng cứng, Đan Kình Hạo chậm rãi thổi một ngụm khí bên tai cô: “Biết tại sao tôi lại mời cô làm thư ký riêng của tôi không?”

Nguyễn Đào Yêu giống như đang mê muội, đầu óc không có năng lực suy nghĩ, chỉ có thể thành thật lắc đầu: “Không biết.”

Đan Kình Hạo cười cực kỳ ma mị, trông giống như một Satan tràn đầy khí tức của tử thần: “Bởi vì tôi phải từ từ tra tấn cô, con nhóc cô hại tôi mấy ngày nay không thể ăn thịt, còn tưởng rằng phải bất lực cả đời, thù này tôi phải trả, trả cho thật đậm.”

Nguyễn Đào Yêu rùng mình một cái nhìn chằm chằm Đan Kình Hạo, khóe miệng dâng lên một nụ cười tà khí, đáy mất tĩnh mịch tràn đầy ánh sáng, gương mặt đẹp trai như thiên thần nhưng vào thời khắc này bỗng nhiên không thể đẹp được nữa, dường như đã cướp hết năng lực hô hấp của Nguyễn Đào Yêu.

Ông trời ơi, sao ông lại có thể ban tặng cho một người đàn ông độc ác có một nụ cười quyến rũ chúng sinh như vậy chứ, để cho một cô gái lớn lên trông bình thường như cô chỉ có thể dùng từ dễ thương để hình dung cuộc sống của mình, phải sống như thế nào đây?

“Được rồi, dừng lại việc ôn chuyện ở đây được rồi, hiện tại tôi muốn một ly cà phê, không ngờ không đắng.” Đan Kình Hạo ưu nha ra lệnh.