Nguyễn Đào Yêu khẽ cắn môi, bây giờ bắt đầu rồi có phải không? Tốt thôi, cứ việc quất ngựa đến đây đi, Nguyễn Đào Yêu cô chính là con gián nhỏ đánh không chết đuổi không đi, thề sống chết phải phát huy được ưu điểm lớn nhất là như keo dính, chết cũng phải kề cận anh.
“Vâng tổng giám đốc.” Nguyễn Đào Yêu mỉm cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo giống như học sinh cấp ba, Đan Kình Hạo bỗng nhiên nhớ đến một đêm kia, dáng vẻ cô rên rỉ trong ngực mình, mang theo hơi thở tươi mát của xử nữ, còn có chút thẹn thùng nho nhỏ, quả thật khiến cho người ta muốn dừng mà dừng không được.
Gặp quỷ! Anh đây là bị gì vậy? Sáng sớm phát xuân à? Đan Kình Hạo tỉnh táo lại, chuyện này không thể được, còn có thật nhiều trò chơi hay chờ bọn họ chơi nữa, xem ra khoảng thời gian này sẽ không nhàm chán rồi.
Nguyễn Đào Yêu ủ rủ cúi đầu đi ra khỏi văn phòng, sau đó gọi điện thoại cho Dương Liên, mới vừa được thông là sư tử hà đông ở đầu dây bên kia đã rống to: “Nguyễn Đào Yêu, tớ nói cho cậu biết chứ lúc bà đây đang ngủ thì đừng có quấy rầy, nếu không tớ sẽ đóng gói cậu đem cho chó ăn.”
“Liên, cậu nhất định sẽ không đoán được ông chủ của tớ là ai đâu.” Nguyễn Đào Yêu không nhịn được mà bắt đầu kể khổ với Dương Liên.
“Đừng có nói với tớ là Đan Kình Hạo nha.” Dương Liên nghe xong giọng nói của cô liền cảm giác có chỗ không thích hợp.
“Đúng.”
“Ôi má ơi! Có phải kiếp trước cậu giết cả nhà của anh ta hay không vậy, cho nên kiếp này anh ta mới đến đòi nợ cậu, có duyên cũng không phải như thế này nha.”
“Tớ cũng cảm thấy nhất định kiếp trước tớ đã làm nên nghiệp chướng gì đó.” Nguyễn Đào Yêu sa sút tinh thần, đầu đều cúi thấp xuống đất.
“Từ chức đi, việc này không thể làm được đâu.” Dương Liên nói như chém Đinh chặt sắt.
“Nhưng mà tớ đã ký hợp đồng rồi.” Giọng nói của Nguyễn Đào Yêu không có chút sức lực nào: “Hơn nữa tớ cũng đã đồng ý rồi.”
“Nguyễn Đào Yêu, có phải bây giờ cậu đang dựa vào vách tường hay không?” Dương Liên bỗng nhiên dời chủ đề, Nguyễn Đào Yêu không theo kịp tiết tấu của cô ấy nên chỉ có thể ngoan ngoãn mà trả lời: “Ừ, đúng.”
“Vậy thì tốt rồi, cậu cứ dựa theo lời của tớ mà làm, bây giờ cả người cậu xoay tròn một trăm tám mươi độ đối mặt với vách tường, sau đó đụng đầu thật mạnh vào trong đó. Nguyễn Đào Yêu, cậu có thể đi chết đi rồi đó.”
“Liên, tớ cần sự ủng hộ tinh thần của cậu.” Nguyễn Đào Yêu Đáng Thương cầu khẩn. “Sự ủng hộ tinh thần của tớ cũng chỉ có một câu, cậu có thể đi chết rồi đó!” Dương Liên tức giận thiếu chút nữa nhảy từ trong chăn ra: “Nguyễn Đào Yêu, cậu là dùng nước sôi để nguội mà nuôi lớn hay sao vậy? Biết rõ trong người của mình đang mang thai con của anh ta mà còn làm cấp dưới của anh ta, muốn nối lại tình duyên à! Con sói xám Đan Kình Hạo kia có thể đem bé thỏ trắng là cậu gặm đến nỗi ngay cả xương vụn cũng không thừa.”
“Nhưng mà Liên à, tớ không thể không có công việc này.” Nguyễn Đào Yêu ấm ức nước mắt cũng muốn rớt xuống, cô là người bị hại, dựa vào cái gì mà chỉ có một mình cô phải tiếp nhận mà kẻ cầm đầu lại có thể ăn ngủ yên bình.
Dương Liên ở đầu dây bên kia điện thoại cũng từ từ tỉnh táo lại, cô ấy thở dài nói: “Yêu Đào, nếu như cậu thật sự không muốn bỏ đứa con này thì chỉ còn một cách thôi.”
Nguyễn Đào Yêu hít hít cánh mũi: “Đừng bảo là anh Thẩm Tống nữa nha.”
Dương Liên dở khóc dở cười, cô gái ngốc này còn thật sự tưởng là thật: “Tớ nói là Đan Kình Hạo. Cậu đi nói cho anh ta biết cậu đã mang thai con của anh ta, xem xem anh ta muốn làm sao bây giờ, nếu như không muốn thì nhà họ Đan cũng nhất định sẽ bỏ ra một khoản tiền để cậu sinh con.”
“Có thể làm như vậy thật sao?”
“Thử làm vẫn tốt hơn là không thử có đúng không.”
“Vậy được rồi để tớ thử một chút.”
Nguyễn Đào Yêu nhận được sự cổ vũ của Dương Liên, lòng tự tin đã tăng gấp đôi, cô lau lau nước mắt trong hốc mắt, sửa sang lại quần áo, đẩy cửa ra một lần nữa.
Đan Kình Hạo đang cầm áo khoác đi tới cửa thì nhìn thấy hai tay của Nguyễn Đào Yêu trống trơn, khuôn mặt lạnh lùng hỏi: “Cà phê của tôi đâu?”
Lúc này Nguyễn Đào Yêu mới nhớ lại có chuyện pha cà phê, nhưng hiện tại cà phê không phải là chuyện quan trọng, cô sợ hãi đi đến gần Đan Kình Hạo: “Tôi đã quên đi chuyện cà phê kia rồi, nhưng tôi có chuyện muốn nói với tổng giám đốc.”
Đan Kình Hạo cười lạnh một tiếng: “Thư ký riêng mà pha cà phê cũng quên, cô cảm thấy tôi có cần thiết phải nghe cô muốn nói cái gì không hả?”
“Có.” Nguyễn Đào Yêu nói như chém đinh chặt sắt.
Đan Kình Hạo dừng lại một chút, đưa tay nhìn đồng hồ, giọng nói lạnh lùng: “Bây giờ tôi có cuộc họp rồi, tránh ra coi.”
“Tổng giám đốc, chỉ cần của anh một phút thôi, được chứ?” Nguyễn Đào Yêu khẩn cầu nói.
Đan Kình Hạo lạnh lùng nâng cằm Nguyễn Đào Yêu lên, sắc mặt lạnh lẽo: “Cô có biết là một phút của tôi đắt cỡ nào không? Chỉ sợ cô trả không nổi thôi.”
Không chút lưu tình nào mà hất ra, Đan Kình Hạo đi thẳng về phía cửa phòng.
“Tôi mang thai con của anh.” Nguyễn Đào Yêu Vừa nhắm mắt, chân vừa dậm một cái, la hét lên.
Một chiêu này quả nhiên có tác dụng, Đan Kình Hạo khiếp sợ xoay người lại đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào Nguyễn Đào Yêu, giống như thời gian đang dừng lại ở lúc này.Đan Kình Hạo nhếch miệng thành một đường cong vừa quyến rũ vừa yêu dã, nhưng lại không hề thấy chút ý cười nào, ngược lại lạnh như băng khiến người khác không rét mà run: “Nguyễn Đào Yêu, tôi thật sự xem thường cô rồi, tôi không ngờ tới cô không chỉ vì tiền mà có thể bỏ qua tôn nghiêm, ngay cả nói dối cũng có thể để nói như lời thề son sắt.” Nói xong cũng không quay đầu lại, mở cửa tiêu sái đi khỏi.
Chỉ để lại Nguyễn Đào Yêu kinh ngạc mà ngơ ngác đứng đó. Cái gì chứ, vì tiền mà bỏ mất tôn nghiêm? Gạt người? Tôi x cả nhà anh! Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi vì tiền mà đánh mất tôn nghiêm! Lỗ tai nào của anh nghe thấy ngày nào tôi cũng nói lời gạt người!
Nguyễn Đào Yêu tự càu nhàu một mình, thấy chiêu này không xài được rồi đành phải gọi điện thoại cho Dương Liên một lần nữa.
“Anh ta nói tớ lừa anh ta.” Nguyễn Đào Yêu lên án giống như một cô vợ nhỏ oan ức.
“Vậy thì cậu lại nói với anh ta thêm lần nữa, thật sự thì đàn ông cũng có chút khó tiếp nhận được tin tức này, cậu phải cho anh ta chút thời gian để thích ứng quá trình.” Dương Liên ngáp một cái, dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Vậy được rồi, tớ sẽ tiếp tục cố gắng.” Nguyễn Đào Yêu cúp điện thoại, máu đang sôi sục trong cả người.
Đan Kình Hạo, tôi tuyệt đối sẽ không thua anh đâu!
Vội vàng đi xuống lầu cũng đã không nhìn thấy bóng dáng của Đan Kình Hạo đâu nữa, Nguyễn Đào Yêu cảm thấy phiền muộn, người đàn ông mà cầm tinh con thỏ hay sao mà chạy nhanh như vậy? Hơn nữa dù sao sau này mình cũng có nhiều thời gian gặp anh ta, cũng không cần phải vội vàng làm gì. Nguyễn Đào Yêu đang muốn trở về nơi làm việc của mình thì bụng lại kêu lên không đúng lúc.
Cô có chút bất lực vỗ vỗ bụng của mình, không phải chứ, lúc nãy mới vừa cho con ăn hai miếng bánh mì mà, nhanh như vậy đã tiêu hóa xong rồi ư? Nhớ lại chắc có lẽ cũng là như vậy, dù sao bây giờ trong bụng cũng có nhiều thêm một người mà.
Trong đầu Nguyễn Đào Yêu bỗng nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của chị Kitty, trong công ty có nhà ăn sẽ cung cấp thức ăn và chút đồ ăn ngọt, bây giờ mới có tám giờ rưỡi, chắc là vẫn còn thức ăn sáng chứ nhỉ. Vậy thì được rồi, lập tức đi bổ sung năng lượng thôi, nếu không chiều nay sao có khí lực để ứng phó với tên cầm thú kia được.
Bây giờ là giờ làm việc nên đương nhiên nhà ăn không có người, Nguyễn Đào Yêu lén lút đi vào trong, đang muốn đi đến cửa sổ hỏi xem có gì ăn hay không, kết quả lại phát hiện bóng dáng của Đan Kình Hạo trong phòng ăn to như vậy. Một mình anh ta đang ngồi trên cái bàn tròn, trước mặt còn đặt một ly cà phê nóng hổi, hai chân vắt chéo nhau.
Không phải nói là đi họp à, tại sao lại ngồi ở đây? Quả nhiên là đang đùa giỡn với cô, thế mà một mình trốn đến đây ăn vụng, tổng giám đốc này cũng chả có gì đặc biệt.
Nguyễn Đào Yêu nhiệt huyết sôi trào, trong đại não ngốc nghếch của cô đâu có thể xoay chuyển được gì nữa, cô cứ nghĩ gì thì làm thôi. Cô hùng hổ bước đến vỗ bàn mà Đan Kình Hạo đang ngồi, trên gương mặt đáng yêu là nộ khí đùng đùng: “Không phải anh nói là anh đang họp à?”
Đan Kình Hạo hiển nhiên bị sự xuất hiện bất ngờ của Nguyễn Đào Yêu mà giật nảy cả mình, làm cho anh lập tức nuốt cà phê nóng vào trong bụng, kết quả bị bỏng đến sắc mặt xanh mét, thế nhưng không nói ra được lờinào mà chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Đào Yêu. Người này quả thật chính là oan gia của anh mà, khắc tinh!
Nguyễn Đào Yêu có chút e ngại vì ánh mắt của anh, cô rút tay trở về, nhút nhát nói: “Làm gì mà trừng tôi chứ, tôi nói chính là sự thật, tự anh làm biếng cho nên mới nói dối với tôi là phải đi họp.”
Đan Kình Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác nóng hỏi của chất lỏng từ yết hầu đã trôi xuống dưới, anh đưa tay nhìn đồng hồ một chút, mặt không biểu cảm: “Nguyễn Đào Yêu, hình như bây giờ là giờ làm việc.”
Nguyễn Đào Yêu tự nhiên biết mình đuối lý nhưng vẫn cứng họng cố gượng: “Anh cũng nói là giờ làm việc rồi, tại sao anh còn ở đây làm gì?”
Đôi mắt Đan Kình Hạo u ám, quanh thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Đào Yêu Trong lòng có chút gợn sóng không nói thành lời: “Sao vậy, là Kitty dạy cô tổng giám đốc có làm gì cũng phải phải báo với cô một tiếng à?” Anh đã bắt đầu có chút hối hận, vì để tra tấn Nguyễn Đào Yêu mà đã đưa ra một quyết định gây thêm phiền toái lớn cho mình, nếu như có thể anh nhất định sẽ bóp chết suy nghĩ quyết định nhận Nguyễn Đào Yêu vào làm việc để tránh trở thành sai lầm lớn.
Nguyễn Đào Yêu bị sự tức giận của Đan Kình Hạo làm cho hoảng sợ, ngoan ngoãn lắc đầu: “Không phải, chị Kitty không có dạy tôi.”
“Ha, chuyện này cũng buồn cười quá nhỉ.” Đan Kình Hạo cười nhạo một tiếng: “Thân là thư ký riêng không có trách nhiệm này, vậy dựa vào cái gì mà tôi phải báo cáo với cô?” Anh chậm rãi bỏ ly cà phê xuống bàn, ngón tay không nặng không nhẹ gõ lên mặt bàn chờ đợi câu trả lời của Nguyễn Đào Yêu.
Nguyễn Đào Yêu nghẹn lời, cô biết mình là một người thư ký, tôn chỉ cơ bản nhất chính là tuyệt đối không can thiệp vào bất kỳ việc riêng nào của cấp trên, chức vụ thư ký này vốn rất nhạy cảm, có rất nhiều tình cảm chính là được nảy mầm từ nơi này. Mặc dù trong lúc học hành Nguyễn Đào Yêu thực sự có cố gắng học, nhưng khi đứng trước thực tế thì cô đã sớm đem những gì được học kia trả lại cho giáo viên, thế là trong nhà ăn to như vậy lại quanh quẩn một câu nói bộc phát của Nguyễn Đào Yêu.
“Chỉ dựa vào chuyện anh là ba của đứa con trong bụng tôi!”
“Cạch” một tiếng, đám phóng viên đang đứng ngốc ở cửa, vừa rồi bọn họ nghe được cái gì vậy chứ? Đan Kình Hạo có con? Nguyễn Đào Yêu xoay người lại đối mặt với tràng diện hùng vĩ này, có chút ngốc lăng, đây là tình huống gì đây?
Sau một lát, những người phóng viên đang trố mắt kia đều lập tức sôi trào, tin tức lớn a, thật sự đạt được tin tức lớn nha! Đám phóng viên giống như một đám sói mừng rỡ trông thấy một miếng thịt lớn, toàn bộ đều lộ ra ma quyền sát chưởng.
“Shit!” Đan Kình Hạo chửi thầm một tiếng, bỗng nhiên đem Nguyễn Đào Yêu bảo vệ sau lưng mình, giọng nói âm trầm: “Trốn ở đằng sau tôi đi, không cho phép lộ mặt ra.”