Nguyễn Đào Yêu rất tức giận, nhưng cũng không thể tìm ra lý do thích hợp để phản bác anh ta, đành phải tự mình vùi đầu xem sách.
Đan Kình Hạo thấy cô không phản ứng lại mình, sự tức giận trong lòng lại càng mạnh mẽ hơn, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng: "Thư ký Nguyễn Đào Yêu, cô lại đối đãi với cấp trên của mình thế này sao?"
Nguyễn Đào Yêu từ từ ngước mắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đan Kình Hạo, bây giờ là hơn một giờ sáng, đã hết thời gian làm việc. Tôi không phải là thư ký của anh!"
Đan Kình Hạo nhìn thấy bộ dạng dễ thương giận dữ của cô, trong lòng đột nhiên trở nên tốt hơn. Anh ta nhẹ nhàng dựa vào khung cửa, cười nói: "Nhưng trong quy tắc dành cho thư kí cá nhân có một điều, điện thoại của cô phải 24/24 ở chế độ chờ phân công, nói cách khác, bây giờ cô vẫn là thư ký của tôi."
"Đan Kình Hạo!" Nguyễn Đào Yêu nặng nề đóng cuốn sách lại: "Anh là cố ý đúng không?"
Đôi mắt sâu thẳm của Đan Kình Hạo nhìn vào những vài chữ to đùng trên cuốn sách, lại là quy tắc của thư ký, anh không khỏi có chút đau lòng cho Nguyễn Đào Yêu. Từ lúc cô đi làm đến giờ, ngày nào cũng bị Kitty mắng đến nỗi đổ máu não, còn cho rằng cô sẽ chán nản, thật không ngờ ý chí chiến đấu lại sục sôi như vậy.
Tâm trạng anh tốt hơn, nhún nhún vai, mỉm cười nói: "Rõ ràng, tôi chính là cố ý đấy".
Nguyễn Đào Yêu thực sự giận dữ muốn ném cuốn sách trong tay về phía khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông này, người đàn ông này quả thực là rất đê tiện!!!
"Ôi ya, buồn ngủ quá, ngủ đi." Đan Kình Hạo xoay người một cái, nhẹ nhàng đi ra cửa.
Trong lòng Nguyễn Đào Yêu không ngừng gào thét, cầm thú! Cầm thú! Cầm thú!! Cô đặt cuốn sách lên bàn, tắt đèn vừa định ngủ, điện thoại đúng lúc nhớ tới, cô cầm điện thoại lên, tức đến nối chỉ muốn đập chiếc điện thoại đi.
Tin nhắn của tên cầm thú đó: Đào Yêu, tôi khát rồi, giúp tôi rót một ly nước đem vào đây.
Con mẹ nó, không phải anh ta vừa cầm tách trà sao? Sao lại nhanh khát như vậy được??? Ban đêm đi tiểu chết anh đi! Nguyễn Đào Yêu miễn cưỡng đứng dậy, rót một ly nước ở trong bếp, trong miệng không ngừng chửi rủa: "Đái dầm đi, đái dầm đi".
Sau khi gõ cửa để xin phép, cô bưng nước đặt trên đầu giường của Đan Kình Hạo, cười lễ phép: "Chủ tịch, nước của ngài." Thật ra trong lòng cô muốn bóp chết người này hơn bất kỳ ai khác.
Đan Kình Hạo đang nhắm mắt, mở mắt ra thì thấy Nguyễn Đào Yêu mặc bộ đồ ngủ đáng yêu của cô, đường cong duyên dáng như ẩn như hiện, còn Đan Kình Hạo thì miệng lưỡi hơi khô. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, khuôn mặt cô có một vẻ đẹp lạ thường, anh vô thức đưa tay ra kéo Nguyễn Đào Yêu vào lòng, còn không chờ cô phản ứng lại, thì Nguyễn Đào Yêu đã ở trên giường anh rồi.
Sau đó cô nhìn Đan Kình Hạo trong sự kinh hoàng, không hiểu tại sao lại bị đè lên người một cách quái lạ vậy được, ai có thể nói cho cô biết tại sao người đàn ông trước mặt cô lại có ánh mắt như muốn ăn cô vậy. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Cô có biết rằng, mặc đồ ngủ bước vào phòng của đàn ông sẽ có hậu quả gì không?" Giọng nói của Đan Kình Hạo khàn khàn, bàn tay to lớn giữ chặt lấy cổ tay của Nguyễn Đào Yêu. Xúc cảm nhẵn nhụi đó khiến máu trong cơ thể anh bắt đầu kêu gào.
"Hậu quả gì?" Đào Yêu ngớ người hỏi, rõ ràng là anh muốn uống nước mà, lẽ nào mình còn phải thay trang phục nghề nghiệp à, điều này quá phi thực tế rồi đấy.
Đan Kình Hạo cúi người xuống, ghé vào tai Nguyễn Đào Yêu, giọng nói lên xuống trong lời của người đàn ông tuyệt đẹp vang lên: "Tôi có thể cho rằng cô đang quyến rũ tôi."
Não của Nguyễn Đào Yêu bị một tia sấm sét đánh vào giữa, trong nháy mắt cô đã ngoài cháy trong sống. Còn chưa đợi cô nôn, tay của Đan Kình Hạo đã luồn vào trong bộ đồ ngủ.
Nguyễn Đào Yêu không nén nổi lòng cúi đầu hừ một tiếng. Khóe miệng Đan Kình Hạo đắc ý nhếch lên, bàn tay lại không chịu buông lỏng.
Nguyễn Đào Yêu sau lần đó nào còn có kinh nghiệm như vậy, hơn nữa xem như là một lần duy nhất cũng là xảy ra trong tình cảnh say rượu, chi tiết cụ thể đã không còn nhớ rõ rồi, bây giờ bị một người đàn ông đối xử như vậy, hai gò má cô không kìm được mà đỏ ửng lên.
Trong cơ thể có một phản ứng kỳ diệu, cái miệng anh đào bé nhỏ tràn ra những tiếng rên rỉ, bộ não của cô dường như mất kiểm soát.
Bàn tay của Đan Kình Hạo nhẹ nhàng trượt xuống. Lúc này có thể nói anh đang rất phấn khích. Mặc dù đường cong cơ thể của người phụ nữ trước mặt không gồ ghề hấp dẫn như người tình trước đây của anh nhưng lại có một hương vị tươi mới, thêm với phản ứng ngại ngùng của Nguyễn Đào Yêu khiến anh không khỏi cảm thấy thú vị.
Thủ đoạn tán tỉnh của Đan Kình Hạo cực kỳ cao, một cô gái nhỏ như Nguyễn Đào Yêu sao có thể chịu được kiểu khiêu khích như vậy chứ, tất cả lý trí đều sụp đổ, đầu óc cô cũng trở nên choáng váng mơ hồ.
Đan Kình Hạo hưởng thụ tất cả tiếng rên rỉ của cô: "Cô đúng là yêu tinh..."
Đang định tiến thêm bước nữa, thì điện thoại di động của Nguyễn Đào Yêu rất đúng lúc vang lên, Đan Kình Hạo bị dọa đến suýt nữa thì nhũn người ra.
Nguyễn Đào Yêu bị tiếng chuông này làm giật mình, người đang lơ mơ lập tức tỉnh trở lại, bây giờ mới phát hiện bàn tay của Đan Kình Hạo vẫn còn đặt trên ngực cô. truyện xuyên nhanh
"A... lưu manh!!!" Nguyễn Đào Yêu vung một đấm vào mặt của Đan Kình Hạo. Đan Kình Hạo không kịp né tránh, cả người cứng lại ngã gục xuống phía bên kia giường.
Đau! Đan Kình Hạo không ôm lấy mặt, mà là...
Anh phải giết cái người đã gọi điện thoại đến!!!
Nguyễn Đào Yêu vội vàng nghe điện thoại lên, phía bên kia truyền đến giọng của sư tử hà đông Dương Liên: "Yêu Đào! Tớ muốn giết người đàn ông tên Lữ Kiêu!!! Anh ta dày vò tớ đến bây giờ không cho tớ ngủ, mẹ kiếp!!!"
Đan Kình Hạo ngồi bên cạnh nheo mắt nguy hiểm. Lữ Kiêu là ai? Phá hoại chuyện tốt của anh, anh ta chết chắc rồi.
Đầu của Nguyễn Đào Yêu bời vì ban nãy bị Đan Kình Hạo trêu chọc, vì vậy những gì nói ra cho dù có đi qua não cũng không có chút bổ dưỡng nào: "Hai người dày vò cái gì rồi? Dày vò trên giường à?"
Đan Kình Hạo ngồi bên cạnh không chút khách khí cười lên.
Dương Liên ở đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, Nguyễn Đào Yêu nói thầm không hay rồi, vội vàng đưa điện thoại ra xa tai, đúng như dự đoán, âm thanh với tần số lớn từ phía đó truyền đến: "Nguyễn Đào Yêu, người phụ nữ chết tiệt!!! Cậu nhất định là bị tủ đầu giường nhà Đan Kình Hạo làm cho ngu rồi!!!"
Nguyễn Đào Yêu quên rằng mình vẫn còn ở trên giường của Đan Kình Hạo, vì vậy an ủi nói: "Liên, cậu bình tĩnh một chút, Lữ Kiêu làm gì cậu rồi?"
Dương Liên còn chưa nói gì, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Đan Kình Hạo: "Còn chưa đụng đã bị anh cắt ngang rồi." Cô được mệnh danh là tài nữ hàng đầu trong giới luật có mạch não ngắn trong vài giây: "Yêu Đào, đừng có nói với tớ, bây giờ cậu đang ở cùng với Đan Kình Hạo đấy nhé."
Nguyễn Đào Yêu hung hăng trừng mắt nhìn Đan Kình Hạo, sau đó khóe miệng nhếch lên: "Tớ chỉ đến để đưa nước cho anh ta."
Dương Liên hiển nhiên là không tin vào lý do này: "Hơn một giờ đêm, anh ta bảo cậu mang nước cho anh ta? Cậu sẽ không tự đưa mình lên giường của anh ta đấy chứ?"
Nguyễn Đào Yêu nhìn vào tình huống của mình, thầm nghĩ Dương Liên đúng là liệu sự như thần.
Thấy Nguyễn Đào Yêu không nói gì, Dương Liên liền biết là mình đã đoán đúng, cô thở dài: "Cậu đúng là bị đụng đến ngu người rồi."
Nguyễn Đào Yêu vừa định nói chuyện, thì đầu dây bên kia liền ngắt. Cô ngây người nhìn vào điện thoại, thực sự không như những gì cậu nghĩ đâu, mặc dù chút nữa thì xảy ra rồi.
"Tôi về đi ngủ đây." Nguyễn Đào Yêu vừa nghĩ đến hình ảnh ban nãy, cô liền đỏ mặt tim đập nhanh. Dương Liên nói rằng, đàn ông đều là loài động vật dùng phần dưới để suy nghĩ, điều này đã được nghiệm chứng từ Đan Kình Hạo, chỉ cần là phụ nữ, mọi lúc mọi nơi đều có thể nhào vào. Quả thực không thực tế.
Đan Kình Hạo buồn bã, nhưng không có lý do gì để giữ Nguyễn Đào Yêu ở lại. Thỏa thuận ban đầu của họ là hai bên không can thiệp vào cuộc sống của nhau, hơn nữa không có cuộc sống vợ chồng. Có phải anh thiếu phụ nữ quá lâu rồi không? Tại sao lại đói khát như vậy? Đan Kình Hạo khó chịu nằm trên giường, hình như đúng là vậy, kể từ khi Nguyễn Đào Yêu sống chung với anh thì anh cũng đã vài tháng không động đến phụ nữ rồi. Điều này mà bị Lữ Kiêu biết được, nhất định sẽ bị chê cười.
Lữ Kiêu? Đan Kình Hạo vừa nghĩ đến cái tên này liền tức giận. Gần đây không chỉnh đốn anh, đắc ý rồi đây mà.
Ngày hôm sau, trong phòng thể dục, Lữ Kiêu bị Đan Kình Hạo đánh cho không còn sức lực mà đánh trả. Sau khi Lữ Kiêu bị Đan Kình Hạo hạ gục lần thứ mười, người đàn ông này mới thở hổn hển cuối cùng đã cầu xin tha thứ: "không đánh nữa, mệt chết tôi rồi."
Nhưng Đan Kình Hạo chỉ nhẹ nhàng thở một chút, anh lạnh lùng nhìn Lữ Kiêu nằm trên sàn không ngóc dậy nổi, trầm giọng nói: "Vẫn chưa đánh đủ." Trên mặt anh ta vẫn còn vết bầm ứ đọng lại mà Nguyễn Đào Yêu đánh hôm qua, trông rất buồn cười.
Lữ Kiêu gục đầu trên sàn đấu và thở hổn hển: "Lão đại à, tôi đâu có chọc tới anh chứ, anh muốn dày vò tôi thế này sao?"
Vài giọt mồ hôi lăn xuống khuôn mặt đẹp như thần của Đan Kình Hạo, ánh mắt sâu thẳm như không thấy vực sâu: "Cậu tối hôm qua không nên dày vò Dương Liên."
Lữ Kiêu chợt nhận ra: "Hóa ra cuộc điện thoại của Liên hôm qua làm hỏng chuyện tốt của anh à."
Khuôn mặt của Đan Kình Hạo cứng lại, ra vẻ lại muốn đánh thêm trận nữa.
Lữ Kiêu vội vàng xin tha thứ: "Đừng, đừng, đình chiến. Là Liên gọi điện thoại tới mà, anh trút giận lên tôi làm gì chứ?" Đùa thôi, nếu tiếp tục đánh nữa, không phải anh sẽ tàn phế luôn rồi sao.
"Tôi không chấp nhặt với phụ nữ, chỉnh đốn cậu thì lúc nào cũng thừa sức." Đan Kình Hạo khóe miệng lạnh lùng cười lên. Bây giờ là muốn tìm sự bất mãn để chống lại sự miệt mài quá độ, anh ta thắng chắc rồi.
Lữ Kiêu thấy tình thế không ổn: "Không thể đánh thêm nữa rồi, nếu không tôi sẽ đứng đi vào nằm đi ra mất."
"Vậy cậu nói xem, sao cậu có thể đạt Dương Liên nhanh như vậy." Người phụ nữ Dương Liên đó cũng không kém gì Nguyễn Đào Yêu, cô ấy rất thông minh, hơn nữa tính cách lại mạnh mẽ, là một chủ nhân rất khó phục vụ.
Lữ Kiêu thở dài: "Tôi muốn giành được Dương Liên, nhưng đó là một pháo đài cứng cáp, mềm cứng đều không ăn. Cậu ba Lữ tôi tung hoành trên tình trường bao nhiêu năm qua, thực sự chưa thấy một người phụ nữ nào lại khó đối phó như cô ấy!"
Đan Kình Hạo cũng cảm thấy thật kỳ lạ: "Vậy hôm qua cậu đạt được rồi sao?" Không phải đã nói dày vò cô ấy cả đêm qua sao?
Lữ Kiêu lắc đầu: "Không có, hôm qua là hai người tranh cãi ồn ào một lúc, sau đó mệt rồi nên ai về phòng nấy ngủ." Anh không thể nói với Đan Kình Hạo rằng anh đã hát tình ca suốt đêm để lấy lòng Dương Liên, đánh cả một đêm ghita, cổ họng và ngón tay đều đau không nói, còn bị hàng xóm phàn nàn, cuối cùng bị Dương Liên dội cho một gáo nước lạnh để kết thúc chuyện này.
Lữ Kiêu đang cảm thấy hao tổn tâm trí để tạo ra một lý do đàng hoàng, đột nhiên cảm thấy một luồng không khí lạnh vù vù thổi đến.
A, sát khí như vậy là có chuyện gì vậy chứ? Khóe miệng Lữ Kiêu giật giật, chậm rãi ngước nhìn Đan Kình Hạo.
Một nụ cười khanh khách rộ lên, nụ cười của Đan Kình Hạo lạnh như tuyết trên núi băng, đến cả ánh sáng mặt trời cũng không thể làm tan chảy: "Sau khi dày vò xong thì ai về phòng đấy ngủ sao? Lữ Kiêu, cậu đúng là sướng đủ rồi, vậy tại sao Dương Liên còn gọi điện thoại đến phá hỏng chuyện tốt của tôi chứ?" Đan Kình Hạo nghiến răng nói.